"Hôm nay Vương gia là quan trọng nhất yến hội, tội thần phải đi lấy tới ngay."
Chỉ chốc lát sau, Ngọc Tây Âu liền mang thất thải Tuyết Liên tới. Tuy tiểu viện này lụn bại, vẫn còn một nhà xí nhỏ ngoan cường đứng thẳng.
Phong Huyết Lân cũng không để ý tới Ngọc Tây Âu, trực tiếp gạt bỏ hắn ở bên hông cửa, ôm Cổ Nhược Phong đi vào.
Trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong có bàn ghế, giường gỗ lim quý giá, phía trên lót chăn gấm thật dày, ở nơi này đang là đầu mùa đông cũng không đến nỗi đông lạnh người.
Phong Huyết Lân cẩn thận đặt Cổ Nhược Phong ở trên giường, mở hộp ngọc chứa thất thải Tuyết Liên ra, chỉ thấy bảy đạo lưu quang di chuyển trong hộp ngọc!
Cổ Nhược Phong không hiểu nhìn về phía Phong Huyết Lân, người này muốn làm cái gì?
"Ăn nó đi."
Một câu nói làm Cổ Nhược Phong cả kinh trợn mắt hốc mồm, ăn nó đi? Nàng từng nghe qua thất thải Tuyết Liên này có thể trị bách bệnh, vô cùng trân quý, còn có vẻ xứng với tất cả các loại thuốc khác cộng lại? Nàng cứ trực tiếp ăn nó như vậy? Có xa xỉ quá hay không?
Phong Huyết Lân gật đầu một cái: "Như vậy công lực của nàng sẽ khôi phục." Uống một mình Thất thải Tuyết Liên, hiệu quả tốt hơn, chỉ là, bình thường sẽ không có người làm như vậy, làm thành viên thuốc gì đó thì có thể cứu được vài người, trực tiếp ăn một đóa, cũng chỉ có thể cứu được một người, nếu không đạt được công hiệu, cũng không có ý nghĩa. Một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-dien-cua-vuong-gia-khat-mau/1582544/quyen-1-chuong-73-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.