Chương trước
Chương sau
Kèm theo một tiếng “Huyết Vương gia giá lâm, Huyết Vương phi giá lâm”, tất cả mọi người ở phủ thành chủ đều quỳ xuống! Trải qua chuyện hôm qua, ai mà chẳng biết hai người Huyết Vương gia và Huyết Vương phi đang ở thành Ngọc chứ!
Người đời đều biết địa vị của hai người này có bao nhiêu tôn quý, hôm nay hai người tới tham gia bữa tiệc này, coi như đã cho thành chủ đại nhân mặt mũi rồi!
“Bình thân.” Giọng nói đặc biệt cuốn hút chỉ thuộc về Phong Huyết Lân thu phục mọi người trong nháy mắt.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Huyết Vương gia mặc bộ y phục màu đỏ, được chế tạo từ Băng Tằm Tơ thượng đẳng, một mảnh ống tay áo đã có thể tạo thành hơn trăm ngàn món y phục hoa lệ rồi! Mặt nạ màu bạc sáng l&q&d lên dưới ánh mặt trời, vẻ cao quý nói không nên lời, nửa gương mặt lộ ra bên ngoài càng thêm khuynh quốc khuynh thành, khiến cho bọn họ càng thêm xấu hổ khi so sánh! Tóc buông xõa tùy ý, thiếu một phần nghiêm khắc, nhiều thêm một phần tiêu sái, mà cả người toát ra hơi thở không thể tiến gần khiến cho bất kỳ ai cũng không thể bỏ qua!
Nữ tử mặc đồ đen đứng bên cạnh có dung nhan tuyệt thế, khiến một đám động vật giống đực liên tiếp nhìn thẳng! Vẻ ái mộ trong mắt không che giấu chút nào! Cho đến khi nhìn thấy mười ngón tay của hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đan xen mới giật mình tỉnh ngộ, thật ra bọn họ chỉ có thể âm thầm suy nghĩ tới hai người này!
Ngọc Tây Âu khom người đứng bên cạnh: “Huyết Vương gia Huyết Vương phi đại giá đến dự, quả thật là vinh hạnh cho hạ quan! Mời! Xin mời!”
Trên đình tài tử giai nhân, công tử tiểu thư trẻ tuổi ngồi khắp, bây giờ từng ánh mắt cũng rơi trên hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân!
Vốn Ngọc Tây Âu ngồi chủ vị đã đổi thành vị trí của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, không ai dám phản đối! Nói giỡn, thân phận địa vị của hai người này, tùy tiện một cái cũng có thể đè chết người, ai dám bất mãn?!
Lúc này, đi trên cầu đá tới đình tài tử giai nhân, một thị vệ tay nâng cái mâm, dáng vẻ thận trọng, tất cả mọi người có thể đoán thứ trong khay đó rồi.
Ngọc Tây Âu đứng lên, nhìn lướt qua toàn trường có bao nhiêu người hơi kích động, giọng nói vang dội phát ra: “Các vị đoán không sai, trong khay chính là lễ vật mà lão phu thu nhận hôm nay. Giống như năm trước, người nào có thể đứng thứ nhất trong cuộc đấu thì nhận được!”
Cái mâm kia bị tấm vải đỏ che, dieendaanleequuydonn không nhìn ra bên trong là thứ gì, chỉ có thể dựa theo ngoại hình mà đoán đại khái, nhưng chính sự mơ hồ mông lung này lại khiến cho người ta lưu lại không gian tưởng tượng vô hạn! Lễ vật người khác đưa, mặc dù không tính là hạng nhất, cũng có thể xếp vào hàng trân quý!
Ngọc Tây Âu nói như thế, cũng biểu lộ hội tài tử giai nhân lần này bắt đầu!
Hội tài tử giai nhân, đấu thơ, đấu cầm!
Nếu trong hai trận đấu xuất hiện một nam một nữ thì chính là cuộc tranh tài tài tử giai nhân, nếu đều là nam tử hoặc đều là nữ tử, hai người tiếp tục tranh đấu, về phần nội dung thi đấu, là do thành chủ Ngọc Tây Âu quyết định!
Theo lệ thường hàng năm, hội tài tử giai nhân này, kết quả cuối cùng vốn đều là một nam một nữ, mà hai người cũng thường trở thành một đôi, danh xứng với thực tài tử xứng đôi với giai nhân!
Cổ Nhược Phong nghiêng người dựa vào trên người Phong Huyết Lân, một cặp mắt màu đen như ngọc lưu ly quét toàn cuộc đấu, rất có hứng thú giống như xem cuộc vui. Mà cuối cùng ngừng lại ở phía trên một loạt lễ vật, rốt cuộc trong đó có cái gì, mà có thể khiến cho Phong Huyết Lân muốn đến tham dự một chân?
Phong Huyết Lân híp mắt, cúi đầu cưng chiều nhìn Cổ Nhược Phong, không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt ái mộ hắn ở chung quanh.
Huyết Vương, thân phận địa vị không ai có thể đạt tới, huống chi người tiến vào phủ Huyết Vương đã miêu tả sinh động lqd cảnh tượng bên trong, trang trí như vậy, tuyệt đối phải có tài lực hùng hậu mới chống đỡ được! Hơn nữa càng chủ yếu chính là, Huyết Vương gia này chỉ có một vị phi tử là Huyết Vương phi, trắc phi thị thiếp gì đó không có ai, nếu là…
Nhìn trong mắt những nữ tử kia bộc phát ra nguyện vọng, Cổ Nhược Phong đến gần Phong Huyết Lân, thấp giọng trêu tức: “Làm sao bây giờ, có người muốn vào phủ Huyết Vương kìa?” Mặt nhíu lại, là phong tình lưu chuyển vô cùng!
Khóe miệng Phong Huyết Lân càng lúc càng cười cưng chiều: “Vậy Phong nhi phải trông coi thật kỹ rồi.” Sau đó, đảo qua mấy nữ tử lộ ra ánh mắt si mê, trong lòng khẽ giễu cợt “Si tâm vọng tưởng”!
Trận đầu, đấu thơ!
Thơ, có thể nói từ nhỏ mỗi tài tử giai nhân đã mưa dầm thấm đất!Từ khi biết chữ đã bắt đầu tiếp xúc!
Ngọc Tây Âu đứng lên: “Lão phu trùng hợp nhận được vài hũ rượu ngon thượng hạng, hôm nay dùng “Tửu” làm đề đấu thơ! Người đâu, châm đầy cho các vị công tử tiểu thư!”
Mở niêm phong hũ rượu, mùi rượu bay bốn phương, trước mặt mỗi người cũng đặt một ly rượu thật nhỏ, mặc dù đầy, nhưng cũng chỉ gần nửa hớp rượu! Mà mùi rượu bay bốn phía không thể nào không nói lên rượu này khó có cơ hội thưởng thức! Hôm nay có thể được uống nửa ngụm rượu nhỏ như vậy, đó là may mắn biết chừng nào!
Mấy người Ngọc Tây Âu cùng Cổ Nhược Phong ngồi ở vị trí chủ vị, Ngọc Y Nhi liền đứng lên, cầm bầu rượu nho nhỏ d*d*l*q*d đi tới, thắt lưng mềm mại lắc lư qua lại, mê hoặc trái tim người ta, nhóm công tử nhìn đến ngây người!
Ngọc Y Nhi đi đến bên cạnh Phong Huyết Lân, hơi cúi người, không biết là cố ý hay vô ý, cổ áo hơi mở rộng một chút, nếu nhìn kỹ lại, cảnh xuân ở trong tầm mắt!
Cổ Nhược Phong híp mắt lại, thưởng thức giai nhân mềm yếu này, bàn tay dưới ống tay áo đã được Phong Huyết Lân giữ trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.
“Huyết Vương gia, Y Nhi rót rượu cho ngài.” Nói xong, Ngọc Y Nhi liền đi tới trước mặt Phong Huyết Lân rót rượu từ trong bình nhỏ vào ly không, mùi rượu thoang thoảng bay vào trong mũi Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, rượu ngon!
Ngọc Y Nhi rót đầy rượu, đứng lên, chỉ có điều, dường như vì rót rượu mà bị rượu ngon xông lên đến mức đầu hơi choáng váng, lại mất thăng bằng, té xuống về phía trên người Phong Huyết Lân!
Sương mù nơi đáy mắt Cổ Nhược Phong nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, Phong Huyết Lân chợt lóe sắc đỏ, khát máu nhàn nhạt quét qua…
“Ngọc tiểu thư xin coi chừng.” Ngọc Y Nhi được người ta đỡ lấy, vững vừng đứng nghiêm một bên, sắc mặt trắng xanh chuyển đỏ, cúi thấp đầu, thưa dạ trả lời: “Cám ơn…”
Chỉ có điều hai chữ “Vương Gia” còn không thốt lên, liền nhìn thấy rõ trước mặt mình là đôi giày màu đen, là đôi giày đen thuộc về nam tử, nhưng mà phía trên không có chút hoa văn nào, mà trên giày đen của Huyết Vương gia, không nói đến chất liệu, chính là hoa văn đặc biệt, nàng nhớ rất rõ! Vậy người này…
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy nam tử tuấn tú không chút biểu cảm nào đứng trước mặt mình, mặc dù không bì nổi với Huyết Vương gia, dieendaanleequuydonn nhưng cũng có thể coi là nhân trung long phượng rồi! Chỉ có điều… trong lòng nàng chỉ có Huyết Vương gia! Những nam tử khác, sao có thể để mắt!
Cặp mắt rưng rưng nhìn về phía Phong Huyết Lân, nàng cho rằng, đỡ được nàng là Huyết Vương gia! Người đời đồn đãi Huyết Vương gia khát máu vô tình, nhưng mà nàng không sợ! Chinh phục được nam tử như vậy mới có thể cho thấy Ngọc Y Nhi nàng không giống người thường! Huống chi, ánh mắt cưng chiều của Huyết Vương gia nhìn Cổ Nhược Phong, đâu phải là người vô tình! Nàng nhất định phải để ánh mắt của hắn dừng lại trên người nàng! Còn về Cổ Nhược Phong…
“Huyết Vương gia…” Giọng nói yếu ớt vang lên giống như oán phụ trách cứ, tựa như đang nói Phong Huyết Lân vô tình, trong nháy mắt kích thích toàn bộ sinh vật giống đực nảy sinh ý muốn che chở!
Cổ Nhược Phong híp mắt thu lại toàn bộ vẻ mặt không biến sắc của Ngọc Y Nhi vào đáy mắt, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nữ tử này, là tới chịu chết sao?
Ngay cả một khóe mắt Phong Huyết Lân cũng không cho Ngọc Y Nhi, người như vậy, càng để ý đến nàng ta thì càng được voi đòi tiên!
Cúi đầu, một cặp mắt đỏ chứa đầy tình ý chỉ nhìn Cổ Nhược Phong, vốn không có chỗ cho người khác, liên tiếp làm như không thấy Ngọc Y Nhi!
Si ghét bỏ lau lau vạt áo, sao hắn lại ra ngoài đỡ nữ tử này!
Hôm nay Mị Võng Lượng Phàm d%d$l*q&d cũng hóa thân thành người, cung kính đứng phía sau Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, mặt u ám nhìn Ngọc Y Nhi nhu nhược như cành liễu, gió vừa thổi liền bay, nữ tử này sống thiếu kiên nhẫn thì phải? Ngay cả Lân chủ tử cũng dám mơ tưởng! Thật TMD muốn đi lên tát nàng ta một cái!
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, người trong bàn này cũng rơi vào lúng túng yên lặng. Người sáng suốt đều nhìn ra được dáng vẻ này của Ngọc Y Nhi, tình cảm ái mộ của nàng ta với Huyết Vương gia có thể nói là trần trụi! Mà Huyết Vương gia, dường như hoàn toàn không chào đón nàng ta, một lòng chỉ tập trung trên người Huyết Vương phi!
Ngọc Tây Âu đau lòng cho nữ nhi duy nhất của hắn, khẽ ho một tiếng: “Y Nhi, còn không về chỗ?”
Lúc này Ngọc Y Nhi mới kịp phản ứng, Huyết Vương gia… thật sự không có cảm giác gì với nàng! Nàng tự nhận sắc đẹp cùng sự yếu đuối của mình sẽ khiến cho bất kỳ nam tử nào cũng ái mộ, nhưng mà, Huyết Vương gia này… dường như chỉ có nàng để ý đến hắn! Nắm chặt tay dưới ống tay áo, đối với Phong Huyết Lân, nàng quyết phải có!
Trở lại chỗ ngồi, Ngọc Y Nhi đã khôi phục dáng vẻ lúc trước, nước mắt vốn vương quanh hốc mắt đã tự nhiên thu lại, không phải, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết!
Trong lòng Ngọc Y Nhi rõ ràng, nam tử sẽ thích nữ nhân yếu đuối, nhưng khóc nhiều hơn, cũng sẽ làm cho người ta phiền lòng! Nàng sẽ không ngu xuẩn đến mức để cho hắn phiền lòng về mình!
Mà ở dưới bởi vì đặt trước mặt mình là rượu ngon, mặc kệ là tài tử hay giai nhân, cũng không có ý định chăm chú đi nhìn mấy vị ở trên đài, rượu kia, đúng là màu đỏ! Mùi rượu như có như không, khiến cho người ta không nắm giữ được!
Đã có người không nhịn được mà đưa tay cầm ly rượu lên, đưa đến khóe miệng, trong lành như vậy, mùi vị giống như lửa cháy mạnh mẽ thật sự không thể nói hết trong một câu! Mùi vị đó chỉ sợ tự mình thưởng thức mới có thể lĩnh hội, chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời!
Trong lúc nhất thời, dưới đài yên tĩnh không tiếng động, sau đó luôn miệng khen ngon! Rượu này chỉ có ở trên trời, nhân gian lqd khó mà thấy được! Vậy mà hôm nay bọn họ lại có may mắn chính miệng thưởng thức!
Cổ Nhược Phong nhìn vẻ mặt người dưới đài, khóe miệng hơi nhếch lên, thưởng thức ly rượu trước mặt trong tay Phong Huyết Lân, chất lỏng màu hồng khẽ lay động, mùi rượu nhẹ nhàng xông vào mũi!
“Rượu ngon…” Lời nói giống như nỉ non thoát ra từ trong miệng Cổ Nhược Phong.
Ngọc Y Nhi chăm chú nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Cổ Nhược Phong, đó là cho hắn, sao ngươi có thể uống! Khăn lụa trong tay bị nắm chặt đến mức không còn hình dạng!
Ngọc Tây Âu nhìn về phía Cổ Nhược Phong, dường như Huyết Vương phi rất hài lòng với rượu này, nhìn dáng vẻ lqd chuyên chú của nàng, chắc cũng là cao thủ thử rượu!
“Vương gia, vương phi, rượu này do chính hạ quan dùng ngọc tốt thượng đẳng đổi lấy, cõi đời này chỉ sợ có được vài hũ như vậy.” Trong lời nói không thiếu vẻ hả hê!
Cõi đời này chỉ sợ có vài hũ như vậy sao?
Rót đầy rượu, trong tay Cổ Nhược Phong nhẹ nhàng lay động, lại vừa vặn không tràn ra một chút nào! Đây đúng là rượu ngon! Mà nàng, lại là người chung tình với rượu ngon!
Một ly rượu, dưới ánh nhìn chăm chú của người trong bàn, rót vào sau cùng… Hương rượu, mang theo chút máu tanh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.