Editor: Puck - Diễn đàn
Địch phi, không, hiện giờ phải gọi là Đông Thái hậu rồi, bà ta quả nhiên là đối tượng hợp tác thông minh.
Chỉ tiếc, hợp tác của bọn họ đến đây chấm dứt. Nếu như tiếp tục cùng tồn tại sống chung dưới mái hiên Kinh thành, bọn họ sẽ trở mặt thành thù rồi.
“Vương gia.” Ngoắc ngoắc tay với bên kia, Phượng Dục Minh vội vàng lại gần, “Ái phi, có chuyện gì?”
“Trước khi rời khỏi đế đô, chúng ta đi Quý phủ một chuyến đi!”
“Đi đến đó làm gì?”
“Ta có một vật, lúc trước quên giao cho phụ thân đại nhân.”
“A, được rồi!”
--- ------ Ta là đường ranh giới giải quyết xong tất cả --- ------
Cựu thời Vương, Tạ đường điền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia *.
Lời thơ này, dùng ở Quý Tướng phủ ban đầu, Quý phủ bây giờ hoàn toàn không quá.
Nghĩ lại ba năm trước đây, Quý Thúc tuổi còn trẻ dễ dàng leo lên chức Tể tướng một nước, hăng hái cỡ nào, tâm chí mạnh mẽ bừng bừng cỡ nào! Trước cửa Tướng phủ người xe ngựa lui tới như dệt cửi, cảnh tượng náo nhiệt hào hoa. Chỉ có điều, ba năm trôi qua, nơi này đã sớm đổi thành quang cảnh khác: tường rào sụp đổ, ngói đổ nát, mấy con mèo hoang chó hoang thoải mái ra ra vào vào trước cửa chính, cũng không ai ngăn cản. Có lúc, suốt cả một ngày, cửa chính này cũng không thấy được nửa bóng người. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Haizzz -”
Xe ngựa dừng lại trước cửa chính tiêu điều, đuổi chó hoang mèo hoang đi.
Quý Du Nhiên đỡ tay Phượng Dục Minh xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512338/quyen-2-chuong-18-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.