Editor: Puck
Thái hậu cũng gia nhập vào, “Hoàng đế, bọn họ nói không sai. Dù sao Thái tử phi ban dầu cũng do cưới hỏi đàng hoàng vào Đông cung, như vậy không ổn với nàng ta.”
“Vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ cho nàng ta hại tôn tử của trẫm?” Hoàng đế thở phì phò quát lên.
Thái hậu lắc đầu, “Hoàng đế ngươi tức giận đến hồ đồ sao? Tần phi làm sai chuyện, không phải đều bị đưa đến cung Thu Lương phía tây sao?”
Cung Thu Lương phía tây, cung như tên, gió thu xào xạc, hết sức hoang vu, là nơi để tần phi làm chuyện sai lầm hoặc thất sủng ở lại, cũng chính là cái gọi là lãnh cung. Người bình thường sau khi đi vào, chờ đợi chính là tiêu điều vô tận, cũng là phần cuối của sinh mệnh.
Bây giờ nghe thấy cái tên đó được nhắc tới, Quý Du Nhiên rét lạnh trong lòng, thân thể Thái tử phi đã cứng ngắc, liên tục không ngừng dập đầu: “Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu, nhi thần biết sai rồi! Hơn nữa tình nguyện ăn hèo, xin đừng đưa nhi thần vào lãnh cung!”
“Bị ăn hèo là đương nhiên. Không đưa ngươi vào lãnh cung, vậy đưa ngươi đi đâu?” Hoàng đế hừ lạnh, trong mắt tràn đầy băng sương, “Người đâu, đánh Thái tử phi năm mươi đại bản, đưa vào lãnh cung, cuộc đời này không được thả nàng ta ra ngoài!”
“Không!”
Thét lên một tiếng, trong lòng Thái tử phi sợ hãi và không cam lòng. Nhưng mà, có lẽ sớm bị đủ phương diện đè nặng tới ép vỡ thân thể, nàng ta vô lực ngã trên mặt đất, cũng không bò dậy nổi nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512326/quyen-2-chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.