Editor: Puck
“Dưới một cơ duyên xảo hợp lấy được phương thuốc.” Ninh Vương phi ngẩng đầu cười khẽ, “Mẫu hậu, phương thuốc đã bị nhi thần đốt rụi. Chỉ có điều, cho dù ngài biết, vậy cũng vô dụng, bởi vì –– thuốc kia sau khi uống xong sẽ có tác dụng cả đời, không cách nào giải được!”
“Ngươi!” Thân hình Hoàng hậu run lên, mặt trắng xanh. Liền vội vàng tiến lên mấy bước, bà đẩy Quý Du Nhiên ra, một tay lôi Ninh Vương phi dậy, “Ngươi nói, ngươi rốt cuộc hạ thuốc gì? Những năm này, bổn cung đối xử với ngươi không bạc, vì sao ngươi lấy lấy oán trả ơn?”
“Ha ha, lấy oán trả ơn? Rốt cuộc là ai lấy oán trả ơn?” Ninh Vương phi cười khẽ, không hề để hai tay bà ta đang bóp cổ mình vào trong mắt. Trong cặp mắt đục ngầu kia đột nhiên nở rộ mũi nhọn lạnh lùng.
Trong lòng Hoàng hậu run lên, lại sợ buông tay ra.
Ninh Vương phi chống đỡ thân thể ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bà ta, “Hoàng hậu nương nương, ngươi còn nhớ rõ sao? Nhớ năm đó, ngươi và mẫu thân ta ra ngoài đi du thuyền, ngươi rơi xuống nước, mẫu thân ta là người đầu tiên nhảy xuống cứu ngươi lên. Nhưng ngươi không biết bơi, lung tung giãy giụa một trận, cuối cùng ngươi bình yên vô sự, mà mẫu thân ta lại uống một bụng nước suýt chút nữa đi đời nhà ma. Vì vậy, ngươi nói ngươi cảm kích mẫu thân ta, luôn giao hảo với bà, sau đó khi mang thai lại chỉ phúc vi hôn với mẫu thân ta, lại nói chỉ có ta mới xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512324/quyen-2-chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.