Editor: Puck -
“Ấy, Dật Vương gia, ngài cũng không thể nói như thé! Cô là khuyên can mà, dù sao trước mặt mọi người, để cho người ta biết ngài đường đường là Vương gia một nước lại đánh nhau với Tể tướng nước Phong Lịch chúng ta, rất tổn hại hòa khí hai nước đó? Mặt mũi cô và bệ hạ quý quốc cũng khó coi.” Nghe vậy, Sở Túc Lương vội vàng xua tay, cười hì hì giải thích.
Lời vừa nói ra, không khác nào một tia sấm sét giữa trời quang nổ vang trên đỉnh đầu. Quý Du Nhiên trợn to mắt: “Tể tướng?” Người kia? Ca ca của nàng?
“Còn không phải vậy sao? Vân Tướng là Tể tướng trẻ tuổi nhất mấy trăm năm qua của nước Phong Lịch chúng ta, mặc dù tuổi hắn còn trẻ, nhưng lịch lãm phong phú, thi thư trong bụng càng thêm đếm không xuể, mới có thể vào triều một năm đã được bách quan thần phục. Hai năm qua vẫn tích cực bày mưu tính kế vì quân ta, mấy lần hiệp trợ nước Phong Lịch ta đánh đuổi quân Đại Lương mà được phụ hoàng của cô thưởng thức. Nhân tài như thế, đúng là trăm năm khó gặp, trên dưới trong triều đều coi như bảo bối!”
Thân thể Quý Du Nhiên chợt mềm nhũn, “Ngươi nói thật?”
“Vậy còn có sai? Vân Tướng không chỉ có dáng dấp tuấn mỹ vô cùng, bên trong lại càng thêm tài hoa hơn người, phụ hoàng của cô đã sớm có ý tưởng muốn gả Thu Lam trưởng Công chúa cho hắn, vì muốn lưu hắn lại lâu dài ở nước Phong Lịch. Chỉ tiếc!” Sở Túc Lương thở dài, “Cũng không biết tại sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512300/quyen-2-chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.