Lúc này Bình Cố Công chúa cũng xen vào, “Phụ hoàng, Dụ Đức muội ấy vẫn cùng nhau chơi đùa với nhi thần, cực kỳ nhát gan, sao có thể xuống tay với mấy người nhị Hoàng huynh? Nhị Hoàng huynh bọn họ nói dối cũng quá mức rồi.”
“Bình Cố, phụ hoàng ngươi đang hỏi chuyện, ngươi chen miệng làm gì?” Hoàng hậu vội vàng dạy dỗ một câu, Bình Cố Công chúa không vui cúi đầu.
Lời này của nàng ta thật ra cũng nói ra tiếng lòng của Hoàng đế. Ánh mắt Hoàng đế dần nghi ngờ: “Dật Vương, Dật Vương phi, các ngươi nói Dụ Đức muốn hại các ngươi, có thể có chứng cứ không?”
Trong lòng Quý Du Nhiên chợt lạnh, trao đổi một ánh mắt với Phượng Dục Minh. Phượng Dục Minh lắc đầu: “Chứng cứ chính là nhi thần và ái phi!”
Hoàng đế quát khẽ một tiếng: “Nhân chứng khác đâu? Vật chứng đâu?”
“Nhân chứng khác... Bọn họ!” Phượng Dục Minh vội vàng chỉ tay về phía Dụ Đức Công chúa và bọn cung nữ thái giám quỳ dưới đất.
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo, Dụ Đức Công chúa rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, đúng lúc này, Quý Du Nhiên lạnh lùng nói, “Phụ hoàng, chỗ nhi thần có một cây dao găm, là vừa mới giành được trên tay con hát kia. Mà cây dao găm này do Dụ Đức đưa cho hắn. Nếu như giao cây dao găm này cho người đi kiểm tra dấu tay, có thể kiểm tra ra chỉ tay Dụ Đức?” Nói xong, rút cây dao găm trong tay áo ra.
Sắc mặt Dụ Đức Công chúa lập tức trắng xanh, “Cái này... Cái này cũng không thể chứng minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512294/quyen-1-chuong-72-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.