“Dật Vương phi, Dật Vương phi?” Đột nhiên, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, Quý Du Nhiên kinh ngạc quay đầu lại, “Hoàng tổ mẫu?”
“Con mệt không?” Nhìn nét mặt nàng, Thái hậu tỏ vẻ hiền từ hỏi, “Thân thể con ban đầu vốn không tốt, bây giờ lại ở đây với ai gia hồi lâu, cũng đủ rồi. Vốn nên để cho con trở về Vương phủ nghỉ ngơi, nhưng lúc nữa buổi tối trong cung còn có dạ tiệc nữa, con không thể không có mặt. Vậy như thế này đi, con đi tẩm cung của ai gia nghỉ ngơi một lát, lát nữa đến dạ tiệc ai gia lại phái người đi gọi con.”
Lại đến lúc nàng rời khỏi chỗ rồi hả?
Trong lòng Quý Du Nhiên giật mình:”Hoàng tổ mẫu, nhi thần không mệt.”
“Còn nói không mệt? Sắc mặt của con đã trắng thành như vậy rồi!” Thái hậu lắc đầu, “Con nghe lời ai gia nói, đi nghỉ ngơi đi! Nơi này có ai gia chịu trách nhiệm cho con, cho dù phụ hoàng mẫu hậu con cũng sẽ không nói con cái gì.”
Nói xong, liếc nhìn về phía Hoàng đế Hoàng hậu, Hoàng đế vội vàng gật đầu: “Nếu mẫu hậu đã lên tiếng, Dật Vương phi ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
“Đúng vậy, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi! Nếu không, lát nữa lên dạ tiệc lại ngã xuống, đó mới là làm mất thể thống Hoàng gia.” Hoàng hậu cũng theo sát sau nói.
Nếu hai người kia đã lên tiếng, nàng bây giờ không đi cũng không được rồi.
Bất đắc dĩ, Quý Du Nhiên vịn Phượng Dục Minh đứng lên, hai người vừa định rời đi, Hoàng đế đột nhiên lại nói: “Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512291/quyen-1-chuong-71-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.