Bên này, Quý Du Nhiên lại vừa hoàn thành một bước kế hoạch, cũng sớm liếc thấy nha đầu của tiểu Trương thị ở bên kia, nhưng chỉ coi như không nhìn thấy, tâm tình thoải mái lôi kéo Phượng Dục Minh đi vào hoa viên phía sau phủ Thị lang.
Bây giờ đã là cuối thu, chính là thời điểm trăm hoa khô héo cành lá điêu linh. Gió thu vừa thổi, đã nghe được âm thanh rào rào vang dội, vô số chiếc lá thu từ đầu cành bị thổi xuống, trượt trên không trung một đường cong xinh đẹp sau đó từ từ rơi xuống đất. Trên đường nhỏ bằng đá xanh rải đầy các loại lá rơi, một cước đạp lên, lập tức nghe thấy tiếng lá cây vỡ vụn, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên đầu, có một cảm giác tinh thần sảng khoái khác.
“Ái phi, nhìn kìa, hoa!” Phượng Dục Minh sớm buông nàng ra, một mình tinh lực dồi dào hựu bính hựu khiêu * trên đường nhỏ. Nhảy đến cuối con đường nhỏ, hắn đột nhiên chỉ về phía trước kêu lên.
(*) hựu bính hựu khiêu: nhảy nhót loi choi như khỉ, vui vẻ nhảy nhót.
Quý Du Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một vườn có mảng cúc lớn. Diện tích vườn này ước chừng một hai mẫu, bên trong trồng đầy các loại hoa cúc. Bây giờ vừa đúng là thời gian hoa cúc nở rộ, vì vậy đưa mắt nhìn lại, trước mắt trải dài liên tục tất cả đều là đóa hoa đón gió nở rộ. Dưới ánh mắt trời mùa thu ở đây, die~nd a4nle^q u21ydo^n càng lộ vẻ tươi đẹp chói mắt, đẹp không sao tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512274/quyen-1-chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.