“Hắn thường cải trang lẫn vào phố xá, nói cho oai là trải nghiệm và quan sát dân tình. Chắc đệ nhìn thấy lúc đó rồi!” Quý Du Nhiên cười nói.
Tiểu Sơn lắc đầu, “Không phải, đệ nhớ được đệ đã từng gặp hắn rất nhiều lần, đều là trang phục không khá lắm, hơn nữa – là ở trong ngõ nhỏ Liễu Diệp ở thành Đông.”
Ngõ nhỏ Liễu Diệp, coi như là nơi cư ngụ của dân chúng trung hạ tầng đế đô. Có thể xuất hiện ở chỗ đó, phần lớn là dân chúng, mỗi ngày phải dựa vào bán rau giặt quần áo duy trì kế sinh nhai. Chỗ đó Quý Thúc sống chết đi một lần cũng sẽ không đi lại lần nữa, hắn sao có thể thấy được nhiều lần? Còn ăn mặc giống nhau? Theo nàng biết, mỗi lần Quý Thúc đi ra ngoài “Trải nghiệm và quan sát”, trở lại sẽ để cho người vứt bỏ quần áo trên người!
“Đệ xác định không phải người có dáng dấp tương tự?” Quý Du Nhiên kinh ngạc khẽ hỏi.
Tiểu Sơn trầm ngâm, vẫn lắc đầu: “Mặc dù hôm nay hắn mặc trang phục ung dung hoa lệ khí độ bất phàm, nhưng dáng vẻ đi đứng và giọng nói lại sẽ không thay đổi. Đệ xuất thân là con hát, di1enda4nle3qu21ydo0n am hiểu nhất chính là quan sát cái này, đệ có thể khẳng định: Người kia, chính là hắn!”
Làm sao có thể! Quý Du Nhiên khẽ nhíu mày: “Đệ nói thật sự không đáng tin! Hắn đường đường là Tể tướng, thường chạy đến chỗ đó làm gì?”
Tiểu Sơn lắc đầu, “Đệ cũng không biết.”
Lúc này, Phượng Dục Minh bị hai người bỏ quên chủ động chui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512263/quyen-1-chuong-63-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.