“Dạ, nhi thần nhớ!” Cái gì gọi là trừng phạt? Rõ ràng chính là cố ý làm dáng một chút cho người khác nhìn mà! Quý Du Nhiên vội vàng khấu đầu, lặng lẽ kéo áo Phượng Dục Minh, “Vương gia?”
“Dạ, nhi thần nhớ.” Phượng Dục Minh ấm ức nói.
Hoàng đế liền gật đầu, “Được rồi, các ngươi trở về đi thôi! Đừng ở chỗ này làm trễ nải Thái tử nghỉ ngơi.’
“Vâng.” Rốt cuộc có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi! Quý Du Nhiên không kìm được vui mừng, vội vàng kéo Phượng Dục Minh hành lễ rời đi.
Mắt thấy hai người kia tay nắm tay vai kề vai, thân mật thắm thiết mà đi ra cửa, Hoàng đế không nhịn được lắc đầu mà thở dài: “Thái tử thật sự quá càn quấy!”
“Hoàng thượng xin bớt giận!” Địch phi vội vàng mềm giọng khuyên nhủ.
Hoàng đế liền cầm tay nàng, rốt cuộc trên mặt lộ ra mấy phần mệt mỏi, “Ái phi, may mà có nàng ở bên cạnh trẫm. Không phải vậy... Haizzz! Trẫm thật sự bị mấy đứa con cháu bất hiếu này làm cho tức chết!”
“Hoàng thượng xin đừng tức giận, thở chậm lại, long thể quan trọng hơn.” Bàn tay mềm mại nhỏ bé vội vàng vuốt nhẹ dfienddn lieqiudoon hai cái lên ngực hắn, giọng Địch phi êm ái, “Bây giờ cũng không biết Thái tử như thế nào, Hoàng thượng ngài có đi xem một chút không? Thần thiếp thấy Hoàng hậu vì chăm sóc Thái tử, bản thân cũng rất tiều tụy!”
“Không cần.” Hoàng đế lạnh lùng nói, “Nếu như hắn còn có thể nằm mơ gọi tên tuổi mỹ nhân của hắn, chắc hẳn cũng không có gì đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512251/quyen-1-chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.