“Thật ra thì, chuyện này là con không đúng.” Ngừng một chút, Thái hậu thiên vị cháu trai chậm rãi mở miệng, “Một ngày một đêm qua, Dật Vương nó một tấc cũng không rời canh chừng cháu, không chịu ăn cơm không chịu uống nước, nếu không phải vô cùng mệt mỏi gục xuống, gần như mắt cũng không chịu khép lại, chờ mãi cho đến lúc con đã tỉnh, thật sự không nghĩ đến câu đầu tiên của con là như vậy, coi như lòng nóng nữa không phải cũng bị một chậu nước lạnh của con dội lạnh rồi sao? Dật Vương đứa bé này tâm tư nặng, một lòng đổ lên người con, con như vậy sao không khiến cho hắn đau lòng?”
“Nhi thần biết sai rồi.” Mặc dù đã bị chửi vô số lần, nhưng lần này Quý Du Nhiên vẫn bị mắng đến đầu cúi tận ngực, rất yếu ớt thành khẩn nhận sai.
“Haizzz!” Thở dài nữa, Thái hậu vịn tay cung nữ cận thân đứng lên, “Thôi. Con tỉnh là tốt rồi, nếu Liễu Thái y nói con không sao, vậy ai gia cũng yên lòng, tự con nghỉ ngơi cho tốt đi! Ai gia già rồi, cũng không tiện nhúng tay vào chuyện vợ chồng son các con, giải quyết như thế nào thì tự các con nghĩ cách đi! Lúc nào hòa giải được, khi đó lại phái người tới báo một tiếng cho ai gia.” Rồi xoay người rời đi.
“Hoàng tổ mẫu!” Ngài cứ rời đi như vậy? Quý Du Nhiên trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ý tưởng gửi vào hy vọng di ien n#dang# yuklle e#q quiq on của nàng đã tan biến, bây giờ, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng mà...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512238/quyen-1-chuong-53-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.