Chương trước
Chương sau
Một tháng sau, vừa vặn chính là sinh nhật ba mươi tám tuổi của Hoàng hậu nương nương. Bởi vì không phải là sinh nhật tuổi chẵn, cộng thêm Thái hậu nương nương luôn kêu gọi tiết kiệm, cho nên bọn họ không làm phô trương, chỉ bày mấy bàn tiệc rượu trong tẩm cung của Hoàng hậu, các quý phụ có phẩm cấp trong đế đô đi vào dập đầu uống ly trà, tất cả kết thúc.
Mặc dù đã ba mươi tám tuổi rồi, nhưng Hoàng hậu nương nương được bảo dưỡng rất tốt. Da bóng loáng nhẵn nhụi, vóc người cân xứng yểu điệu, trừ khóe mắt mơ hồ có vài nếp nhăn không cách nào che giấu tiết lộ tuổi của nàng, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến xinh đẹp tôn quý của nàng. Có thể nghĩ, lúc tuổi còn trẻ nàng nhất định vang dội Kinh thành, không biết làm khuynh đảo bao nhiêu Vương tôn quý tộc. Sinh nhật hôm nay, sao quanh trăng sáng, nàng càng thêm vui mừng nhướn mày, cả người cũng tươi cười rạng rỡ, khiến Hoàng đế bệ hạ nhìn nhiều hơn vài lần.
Chỉ có điều, bữa tiệc Hoàng gia, nói đi nói lại cũng chỉ có vậy, nhìn ngoài mặt náo nhiệt, trên thực tế cực kỳ trống rỗng, các nữ nhân ngươi một câu ta một câu, thoáng cái thời gian đã qua.
Sau bữa tiệc, mặt trời đã dần lặn về tây, các quý phụ quỳ xin rời đi, Hoàng đế đi Ngự thư phòng xử lý chính vụ, bọn người Thái tử cũng cáo từ rời khỏi.
Hoàng hậu nương nương kêu Thái tử phi và Quý Du Nhiên, còn có Ninh Vương phi và các tiểu công chúa đi hậu hoa viên, nói cho oai là nữ nhân trò chuyện giải sầu.
Đời trước nàng đã trải qua chuyện này một lần, cho nên Quý Du Nhiên sảng khóa đồng ý. Thái tử phi ngược lại hơi do dự, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, còn chủ động tiến lên đỡ Hoàng hậu nương nương, hai người mẹ chồng nàng dâu xem ra cực kỳ thân thiết.
Chờ hai người đi trước, Quý Du Nhiên đang định theo sát, đột nhiên một bóng dáng nhỏ đi tới trước mặt nàng, chân nhỏ dẫm lên, cằm vểnh lên, trong lỗ mũi bật ra một tiếng “Hừ!” lạnh cực kỳ khinh thường.
Quý Du Nhiên sững sờ, ngay sau đó bật cười.
Sao nàng lại quên, hôm nay là sinh nhật Hoàng hậu, thân là nữ nhi một tay lão nhân gia nuôi dưỡng lớn lên, Bình Cố đương nhiên có thể có được tự do ngắn ngủi.
Mà trước mặt mẫu hậu yêu quý, lại gặp nàng vốn có thù, nàng ta chắc chắn đã băm nàng thành trăm mảnh ở trong lòng rồi.
Bây giờ, những người không có nhiệm vụ đã lui ra, chính là thời cơ tốt để báo thù, nàng ta chắc chắn đang thầm tính làm thế nào để đòi cả vốn lẫn lời về! Một cái liếc mắt này chỉ là chút tiền lời mà thôi.
Ừ, thật không tệ. Biết rõ con đường phía trước gian nguy, nhưng tâm tình Quý Du Nhiên rất tốt: Vốn cho rằng chuyện xưa tiếp theo giống như kiếp trước, lặp lại một lần đi qua là xong, mình cứ như con rối gỗ máy móc ứng phó. Nhưng bây giờ, sự việc vốn có vì Bình Cố mà thay đổi, có thể nghĩ sự việc nhất định sẽ không lặp lại như đời trước. Thật tốt! Nàng có chút hy vọng rồi!
Lúc này, mắt thấy Ninh Vương phi đã đến đây, kéo tay nàng dịu dàng khuyên nhủ: “Nhị đệ muội, Bình Cố là đứa bé không hiểu chuyện, muội đừng để trong lòng.”
“Muội không để trong lòng!” Quý Du Nhiên cười nói, ngược lại, nàng rất vui vẻ có được không?
“Muội...” Nhìn sắc mặt nàng quả thật vui mừng, Ninh Vương phi cũng không thể phán đoán được trong lòng Quý Du Nhiên đang nghĩ gì, nên dứt khoát không nói, kéo tay nàng: “Chúng ta vẫn tranh thủ thời gian đuổi theo mẫu hậu thôi!”
Quý Du Nhiên hớn hở gật đầu.
Vì vậy, Hoàng hậu nương nương và Thái tử phi còn có công chúa Bình Cố đi trước vừa nói vừa cười, giống như một đoàn thể nhỏ ngoan cố, những người khác ai cũng không chen lọt vào; Quý Du Nhiên die nda nle equ ydo nn và Ninh Vương phi tay nắm tay ngươi một câu ta một câu, tình cảm xem ra cũng hết sức tốt hơn; mấy tiểu công chúa khác theo sát phía sau, phần lớn đi chung một chỗ, nhìn chung quanh, âm thanh hi hi ha ha bên tai không dứt.
Không tới mười người, lại có thể chia thành ba bốn bang phái nhỏ độc lập, Hoàng gia náo nhiệt cũng không phải ẩn trong này sao? Đáy lòng Quý Du Nhiên cười lạnh, mắt không bỏ qua cảnh đẹp trước mắt.
Không hổ là vườn hoa của Hoàng gia, nơi này sưu tập tất cả cây cối và hoa chim danh quý trên dưới cả nước, cho dù lúc nào, nơi này đều trang trí đẹp đẽ, đẹp không sao tả xiết.
Huống chi lúc này cuối xuân đầu hạ, chính là tiết trời trăm hoa đua nở. Gió nhẹ thổi tới, từng đợt hương hoa, con chim ca hát trên đầu, nhánh cây và lá cây tiếp xúc lẫn nhau, vang xào xạc, một đám nữ nhân ăn mặc lòe loẹt chạy qua chạy lại, líu ríu, cũng không làm mất đi cảnh đẹp.
Đi chừng thời gian một bữa cơm, Hoàng hậu nương nương phía trước mệt rồi, mọi người vào trong đình hóng mát gần đó nghỉ tạm.
Có mẹ chồng đại nhân ở trên, lão nhân gia nàng ngồi, Quý Du Nhiên Quý Du Dung còn có Ninh Vương phi ba người làm con dâu đương nhiên không dám ngồi xuống, cũng đàng hoàng đứng bên cạnh bưng trà dâng nước phụng bồi.
Bình Cố mấy tiểu nha đầu còn chưa xuất giá, cũng có thể ngồi phía dưới nghỉ chân một chút.
“Nhị Hoàng tẩu, ta khát, tẩu rót cho ta ly nước đi!” Cái mông vừa dính vào băng ghế đá, Bình Cố lập tức ngửa mặt lên, cười hì hì chỉ huy Quý Du Nhiên.
Sớm biết được nàng ta sẽ như thế, Quý Du Nhiên cũng mỉm cười gật đầu: “Được!” Rồi rót cho nàng ta một ly.
“Đa tạ nhị Hoàng tẩu, chỉ có điều, tẩu có thể mang tới cho ta không? Vừa rồi ta đỡ mẫu hậu hồi lâu, cánh tay mỏi đến không nhấc lên được.” Cái ly đang ở trước mặt, nhưng Bình Cố vẫn sừng sững bất động, tiếp tục cười hì hì ra lệnh.
Biết rõ nàng ta mở miệng nói bậy, nhưng Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh người nàng ta, cười híp mắt nhìn họ, không hề có chút ý tưởng ngăn cản nào. Quý Du Dung cũng mỉm cười, cặp mắt chớp cũng không chớp nhìn nàng, rõ ràng hả hê.
“Được.” Bây giờ, trừ đồng ý nàng còn có thể làm sao? Quý Du Nhiên cười đến cảnh xuân rực rỡ, bưng ly lên đưa đến trước mặt nàng ta, “Lục Hoàng muội, cẩn thận một chút, nước trà hơi nóng.”
“Đa tạ nhị Hoàng tẩu.” Thấy nàng ta ngoan ngoãn vâng lời, Bình Cố hết sức hài lòng, đưa tay đón.
Chỉ có điều, ngón tay của nàng vừa d1end4nl3q21yd0n mới chạm đến mép ly, Quý Du Nhiên đã thuận thế đẩy cái ly về trước –
“Ối!”
Không ngoài dự đoán, Bình Cố vốn còn không chuẩn bị sẵn sàng, cái ly đã nghiêng đi, nước trà bên trong văng ra ngoài. Thêm tư thế Quý Du Nhiên từ trên cao nhìn xuống, nước này mượn ưu thế địa lý, đổ thẳng lên đầu Bình Cố, dính đầy đầu đầy mặt.
“A a a!” Nước trà vừa ra lò, mặc dù đã qua vài trình tự ngâm trà nhiệt độ đã giảm một chút, nhưng đột ngột đổ lên người vẫn rất bỏng. Bình Cố lập tức nhảy dựng lên, bất chấp hình tượng kêu to.
“Trời!” Mặt Quý Du Nhiên cũng tái đi, tiện tay ném cái ly xuống đất, người không ngừng lui về sau, ngoài miệng lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Sao muội lại bất cẩn như vậy? Không phải ta nói nước trà rất nóng sao? Thật là... Muội không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy? Cô nương lớn như vậy rồi, tay chân vẫn không ổn như thế, giờ làm sao cho tốt?”
“Ngươi câm miệng!” Nữ nhi yêu mến bị bong rồi, tim gan Hoàng hậu nương nương đều đau đến không xong, nàng ta lại còn ở bên cạnh nói mát, nên không nhịn được quát nàng ta một câu.
Quý Du Nhiên lập tức câm miệng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn mặt Bình Cố bị bỏng đến đỏ bừng không ngừng giơ chân, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh –
Tiểu nha đầu, đấu với ta? Tìm chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.