Thất Hoàng tử là một đứa bé ngoan, ăn xong bánh ngọt lập tức ngoan ngoãn cáo từ. Mặc dù lúc rời đi bả vai còn run run giống như đang cười trộm.
Phượng Dục Minh hào phóng hơn thất Hoàng tử nhiều, hắn cười không chút kiêng nể gì! Nếu không phải trên mông còn vết thương, Quý Du Nhiên chắc chắn hắn đã sớm ôm đầu gối lăn qua lăn lại trên giường rồi!
Không hiểu nổi sao người này lại đột nhiên trở nên sáng sủa như vậy, Quý Du Nhiên hỏi thẳng: “Vương gia, chuyện gì vui vẻ như vậy? Nói cho cận thân biết để cùng vui vẻ?”
“Thật ra cũng không có gì!” Mắt cũng sắp híp lại rồi, Phượng Dục Minh vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Tụi Hoàng đệ Hoàng muội đều có mẫu phi, mỗi lần ở chung một chỗ thì mỗi người đều thân mật thắm thiết với mẫu phi mình ngay trước mặt bổn Vương, chỉ để lại một mình bổn Vương cô đơn, trong lòng khó chịu không có chỗ nào để nói ra. Nhưng mà bây giờ, bổn Vương có ái phi là nàng! Mới vừa rồi cố tình kích thích thất Hoàng đệ, cảm giác kia quả thật rất tốt! Bổn Vương cảm thấy rất vui vẻ thật vui vẻ!” Sau đó cười đắc ý, hắn hả hê cười, miệng cũng sắp toét tới mang tai.
Thì ra là vì vậy?
Quý Du Nhiên buồn cười, nhưng hốc mắt lại hơi ê ẩm, nên đi qua sờ đầu hắn: “Chàng yên tâm, về sau có ta giúp chàng, sẽ không là người cô đơn nữa.”
“Ừm!” Phượng Dục Minh dùng sức gật đầu, nắm tay nàng cười đến không tim không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512206/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.