Lời nói này... Thật ra cũng coi như hợp tình hợp lý. Ít nhất lý do nàng ta đưa ra cũng đầy đủ.
Lực chú ý của Hoàng đế quả nhiên bị đưa lại: “Dật Vương, ngươi nhận tội sao?”
“Nhi thần nhận!” Phượng Dục Minh lớn tiếng nói.
Kẻ ngốc này! Hoàn toàn không kịp kéo hắn nữa, chỉ có thể nghe hắn tùy tùy tiện tiện nói ra lời này, hai mắt Quý Du Nhiên nhắm lại, rất vô lực.
“Vậy thì tốt, Dật Vương ngươi thân là huynh trưởng, không lấy ngôn ngữ giáo dục Bình Cố, lại vung tay với con bé, chuyện này coi như ngươi không đúng. Ngươi đâu, kéo Dật Vương ra đánh mười hèo!”
Trời, mười hèo? Vậy không phải khiến cái mông nở hoa sao! Quý Du Nhiên kinh hãi không thôi, còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng hậu nương nương đã nắm chặt cơ hội lên tiếng: “Hoàng thượng, còn có Dật Vương phi! Hai người đều đánh Bình Cố, bọn Dụ Đức ở đó nhìn thấy rõ ràng.” Nói xong, ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, thế nhưng nhóm Hoàng tử Hoàng nữ trước đó còn tích cực chủ động lần này lại tập thể giả câm, tất cả gần như đầu cúi xuống ngực, mắt ai cũng không nhìn, mỗi một người đều khiến mình giống như cột đá.
Chỉ có điều, không cần bọn họ tới làm chứng, dù sao trước đó mỗi người đều đã nói rõ ràng sự việc như vậy, trên đường đến Hoàng đế đã nghe thái giám tâm phục nói đại khái sơ lược một lần. Vốn trong lòng tồn tại một chút bất mãn với Quý Du Nhiên, cũng không tính toán bỏ qua cho nàng ta như vậy, nhưng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512203/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.