Một mình lẳng lặng ngồi trên đất hồi lâu, cho đến khi bụng phát ra tiếng ùng ục, Quý Du Nhiên mới phát hiện thời gian đã không còn sớm.
Sáng sớm đã nghe lệnh vào cung triệu kiến Thái hậu, nàng còn không đánh răng xúc miệng, vừa rồi lại bị bắt quỳ lâu như vậy, dùng hết toàn bộ tinh thần đi ứng phó với Thái hậu tức giận đùng đùng, chút hơi sức trên người sợ rằng dùng hết rồi. Rất đói, rất vô lực, đây là cảm giác duy nhất của nàng lúc này.
Còn có chàng ngốc kia, không biết bây giờ hắn đang làm gì? Rời giường chưa? Ăn cơm chưa? Chỉ có điều, Bình công công bọn họ ở đó, sẽ không để đói hắn chứ? Sợ là tên kia lại cáu kỉnh, làm ầm ĩ lung tung.
Haizzz! Nghĩ tới người kia, lập tức trong lòng trong mắt đều tràn đầy hắn, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng cho hắn. Không khỏi âm thầm mắng Quý Du Dung mấy câu: Nữ nhân này đúng là một khắc cơ hội thở dốc cũng không cho nàng. Lần trước hãm hại nàng còn chưa toại nguyện, lần này làm trầm trọng thêm, còn có thể lôi kéo toàn bộ người có thể lôi kéo được, để cho nàng một kích trí mạng. Nhưng nói thật, đời trước đã trải qua một lần như vậy, lần này sống lại, nàng trừ buồn cười ra thì không có ý nghĩ khác.
Ken két -
Âm thanh thật thấp đột nhiên vang lên.
Quý Du Nhiên lập tức trở lại tư thế quỳ, quay đầu nhìn lại, phát hiện một mảnh xanh nhạt ở khe cửa.
Nhìn trước mắt, là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512196/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.