Ba ngày tiếp theo, Quý Du Nhiên nghe lời đóng cửa từ chối tiếp khách, vừa bận rộn tùy cơ ứng biến lại muốn làm quen lần nữa với đống mèo mèo chó chó bảo bối của Phượng Dục Minh, còn phải để tâm chú ý tâm tình nhỏ của Phượng Dục Minh, quả thật bận rộn kinh khủng. Khi ngày thứ ba tới, Lý ma ma nhắc nhở nàng đến lúc về phủ Tể tướng lại mặt, nàng phản ứng một lúc mới nhớ tới thời gian mình đóng cửa suy nghĩ đã hết.
Cũng may còn có Bình công công và Lý ma ma sớm chuẩn bị xong quà lại mặt, Quý Du Nhiên cũng lười kiểm lại, dắt Phượng Dục Minh ngồi lên xe ngựa đến phủ Tể tướng cách Dật Vương phủ cũng không quá xa.
Bởi vì Phượng Dục Minh ngủ nướng, chờ bọn họ lề mà lề mề thu thập xong đi tới, đã đến gần trưa. Vợ chồng Thái tử đã đến từ sớm rồi, Tể tướng Quý Thúc trông mòn con mắt, nhưng không dám phái người ba giục bốn mời như Hoàng thượng mấy ngày trước, chỉ có thể vừa nói chuyện với Thái tử vừa khổ sở chờ đợi. Vất vả lắm mới thấy người gác cổng truyền tin tức đến, hắn vội vàng mang theo phu nhân Trương thị đến đón xe ngựa.
“Vi thần tham kiến Dật Vương gia, Dật Vương phi!”
Mắt thấy hai người đã xuống xe, thân là thần tử, cặp vợ chồng vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Nhưng mà, quỳ xuống, lại rất lâu không nghe được bất kỳ hồi âm gì.
Quý Thúc lặng lẽ ngẩng đầu lên, mới phát hiện Phượng Dục Minh đang hơi hăng hái quan sát chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512189/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.