Chuyện trong Hoàng cung cuối cùng chấm dứt, Quý Du Dung yếu ớt rúc vào bên cạnh Thái tử thỏa mãn rời đi, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh cũng cùng nhau trở về Dật Vương phủ.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Bình công công đã vội vàng tự mình tiến lên đỡ Phượng Dục Minh xuống xe. Khi nhìn thấy Quý Du Nhiên xuất hiện sau đó thì rõ ràng hắn hơi sửng sốt: “Vương phi?”
A, mới thay quần áo khác hắn đã không nhận ra nàng? Quý Du Nhiên cười khẽ: “Bình công công, ngươi nhìn ta làm gì vậy? Chẳng lẽ cảm thấy Vương phi nhà ngươi đột nhiên quốc sắc thiên hương xinh đẹp khiến ngươi không dời mắt được!”
Nữ nhân này... Mới gả tới mà không che đậy miệng như vậy, thật sự làm cho người ta không thích. Kinh ngạc trong mắt dần lui, khóe miệng Bình công công giật giật, vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Vương gia, Vương phi, bữa trưa đã chuẩn bị xong, hai người ăn bây giờ, hay nghỉ một chút rồi nói?”
“Bây giờ!” Phượng Dục Minh lập tức la lớn.
Quý Du Nhiên liền nói: “Vương gia nói bây giờ, vậy thì bây giờ đi!”
“Vâng!” Bình công công lại nói: “Chỉ có điều, Vương phi, những hạ nhân trong Vương phủ vốn định chờ ngài từ trong cung trở lại tới đây thỉnh an, như bây giờ -”
Hắn đang quanh co lòng vòng mắng nàng làm trễ nải thời gian của tất cả mọi người sao? Quý Du Nhiên giả bộ như không nghe thấy, “Vậy chờ dùng xong cơm trưa lại nói! Chuyện trong cung đã xong, giờ ta có nhiều thời gian.”
Quý Du Nhiên, xem như ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512187/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.