Sau đó, Nhan Du Minh có đi đến xe buýt số 111 để tìm Lưu Đông Hải, thì biết tin Lương Ôn Tú đã rời đi, không để lại tin tức gì.
Lưu Đông Hải nói với Nhan Du Minh, "Cảm ơn anh đã giúp tôi gặp cậu ấy. Nếu không có anh, cậu ấy sẽ không muốn gặp tôi."
Nhan Du Minh nói, "Đừng cảm ơn tôi, anh ấy vẫn luôn muốn gặp anh."
Sau đó, Nhan Du Minh không đi xe buýt 111 nữa, và Lưu Đông Hải cũng không đi tìm anh.
Mấy ngày nay anh ở nhà, quan hệ giữa Từ Triết Hằng và Triều Sở vẫn lạnh nhạt như vậy, Trần Nhã Diệp hình như vẫn chưa phát hiện ra bí mật này, suốt ngày cứ bám theo sau lưng Từ Triết Hằng.
Triều Sở vẽ tranh sơn dầu, cứ vậy vẽ từ ngày này qua ngày khác.
Ngày hôm đó, cậu vẽ đến mức mồ hôi nhễ nhãi, ngồi bên bờ sông. Từ Triết Hằng và Trần Nhã Điệp đi dạo trong rừng cây, theo lời Triều Sở nói, trời nóng như vậy, một nam một nữ đi dạo trong rừng cây thật sự đúng là có vấn đề về thần kinh.
Chỉ là Nhan Du Minh cảm thấy đầu óc Triều Sở, người đang ngồi vẽ tranh ngoài nắng như thế này, hình như cũng không được bình thường lắm đâu. Điều quan trọng nhất là khi vẽ xong cậu lại ném tất cả bức tranh này xuống sông, nếu vẽ những bức tranh này chỉ để vứt đi, thì vẽ làm gì nữa?
Nhan Du Minh từ trong nhà, đưa ly nước trái cây cho Triều Sở uống, sau đó nhìn thấy cậu ném tranh xuống sông, nói đùa: "Nếu ném đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-nhu-thieu-dot/223987/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.