Khi Nhan Du Minh quay về có đi ngang trạm xe buýt, xe của Lưu Đông Hải vừa vặn dừng lại trước mặt anh, vừa lên xe, Lưu Đông Hải liền vội vàng hỏi anh: "Cậu ấy thế nào rồi? Có khá hơn không?"
Nhan Du Minh lắc đầu, Lưu Đông Hải như mất hết sức sống, cả người ngay lập tức xụi lơ.
Anh ta nói: "Trong xe tôi có chút đồ. Ngày mai anh thay tôi mang đến cho cậu ấy nhé."
"Sức khỏe bà bà thế nào?" Lưu Đông Hải lại hỏi tiếp.
"Mắt bà ấy kém, nhưng sức khỏe vẫn còn tốt."
Lưu Đông Hải kể: "Tôi nhớ mỗi lúc sau khi tan học, tôi cùng Ôn Tú đạp xe đến nhà cậu ấy chơi, bà bà sẽ luôn nấu nước chè cho chúng tôi ăn..."
"Vậy sao anh không đến thăm anh ấy?" Nhan Du Minh thắc mắc hỏi..
Sau đó không đợi người bên kia trả lời, anh đã tự mình nói ra: "Bởi vì anh ấy không muốn gặp anh?"
Lưu Đông Hải trả lời: "Tôi đã có vợ con...".
Chỉ một câu nói này đã khiến cho Nhan Du Minh cảm thấy lạnh như hầm băng ba ngày trời, anh đột nhiên hiểu được ý tứ lời nói của Lương Ôn Tú. Cậu thà rằng Lưu Đông Hải hận cậu, hơn là cứ thương hại cậu. Nhưng người đàn ông này lại lựa chọn chỉ muốn thương hại cậu.
"Tôi sẽ tự mình đi mua. Nếu lấy của anh, anh ấy cũng sẽ không nhận." Nhan Du Minh nói.
"Cậu ấy vẫn như trước, vẫn còn giận tôi." Lưu Đông Hải chế nhạo một tiếng.
"Anh ấy không phải tức giận với anh, mà là tức giận với chính mình. Anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-nhu-thieu-dot/223983/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.