Khi Lưu Đông Hải đưa Nhan Du Minh trở về biệt thự, thì thấy có một người đàn ông đang đứng đợi bên ngoài, là Quý Đông Lai. Hắn thấy thiếu niên uống say đến choáng váng, muốn bước tới dìu anh, nhưng lại bị đối phương vô tình hất ra. Nhan Du Minh bảo, "Không cần anh giúp." Lưu Đông Hải cũng cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, liền nói với anh: "Vậy tôi đi trước đây." Nhan Du Minh vẫy vẫy tay với anh ta, ra hiệu anh ta có thể rời đi. Quý Đông Lai dìu người thiến niên vào nhà, nói: "Không thể uống còn uống nhiều như vậy làm gì." "Tôi thích uống liền uống, không cần anh quản." "Nếu như em cảm thấy tôi làm em khó chịu, tôi có thể rời đi, em không cần phải làm vậy." "Anh không cần đi, muốn đi cũng là tôi đi." Nhan Du Minh nói xong liền một mình bước lên lầu. Sáng hôm sau, anh dậy thật sớm, định đến chỗ của Lương Ôn Tú, nhưng khi bước xuống thì người chờ anh lại là Hạ Nghiên. Tại sao giờ phút này cô ở đây, mục đích đều quá rõ ràng. Cô vẫn dễ xúc động như trước, chỉ vào Nhan Du Minh mắng: "Cậu gần đây sao vậy, suốt ngày chỉ ở bên ngoài. Cậu đối với Quý Đông Lai là thái độ gì? Đừng tưởng rằng người ta nhã nhặn, hiền lành liền đi khi dễ người ta. " "Hạ Nghiên." "Cậu gọi tôi làm gì? Tôi còn chưa mắng xong." "Tôi thực sự hy vọng cậu sẽ không bao giờ thay đổi." "Ý của cậu là sao?" "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu cứ nên như vậy, muốn nói gì liền nói cái đó, thẳng thắn mà sống, là tốt rồi." "Vậy cậu như vậy cũng không được sao, cứ muốn nói gì thì nói cái đó, rất khó sao?" Nhan Du Minh nhìn cô một chút, Hạ Nghiên nói, "Tôi với cậu biết nhau nhiều năm như vậy. Cậu một năm nói chuyện với tôi còn không bằng tôi nói chuyện với cậu trong một tháng. Tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì cái gì trong đầu nữa. Tôi có cảm giác như chưa từng quen biết cậu. " "Đừng nói chuyện với Quý Đông Lai như vậy. Nếu anh ấy thật sự rời đi, tôi phải làm sao? Tôi có thể tìm anh ấy ở đâu? Tôi thích anh ấy, cậu có biết không?" Hạ Nghiên nói xong quay người chạy ra ngoài, chỉ để lại Nhan Du Minh đứng chết trân tại chỗ. Thiếu niên một lúc sau mới cười khổ, anh nói nhỏ: "Tôi biết, tôi biết cả." Nhan Du Minh vẫn đi tìm Lương Ôn Tú, mặc dù tâm trạng của anh đang rất tệ nhưng anh không muốn thất hứa, anh phải làm những điều đã hứa với Lưu Đông Hải. Chỗ đó là một túp lều cũ, lợp ngói đen nhỏ, tường bên ngoài sơn xi măng, xung quanh là cỏ dại, nhìn có chút vắng vẻ, hiu quạnh. Bên ngoài căn nhà cũ kỹ, có một bà lão với mái tóc hoa râm đang ngồi may quần áo, người nào nhìn vào không biết lại tưởng mình đã xuyên không đến một thời đại khác. "Ai vậy?" Nhan Du Minh đến gần chỉ thấy mắt bà lão lim dim, quần áo thì xộc xệch, không nhìn rõ dáng vẻ của anh. "Lương Ôn Tú có ở đây không ạ? Cháu là bạn học trước đây của cậu ấy, vừa vặn về quê nên muốn đến thăm một chút." Nhan Du Minh lại nói dối. "Ôn Tú, Ôn Tú, có người tới gặp con." Bà lão lảo đảo kéo Nhan Du Minh vào nhà. Chàng trai nằm trên giường, sắc mặt cậu trắng bệch không có lấy chút máu, cơ thể thì gầy gò xơ xác, nhưng đường nét khuôn mặt đều đặt ở nơi đó, cho dù ốm đau có tra tấn cậu ra sao, nhưng vẫn không thể xóa đi đường nét khuôn mặt tuấn tú năm xưa. "Bạn học cũ đến thăm cháu này, cháu ngồi đi, cháu ngồi đi, để ta đi pha trà cho cháu." "Không cần phiền phức như vậy đâu bà." "Cần chứ, cần chứ, cháu ngồi đây một lát, ta đi pha trà một chút liền quay lại." Nhan Du Minh thấy bà bà nhiệt tình như vậy, cũng không nói được lời nào. Chờ bà bà đi rồi, chàng trai trên giường mới bảo: "Cậu là ai?" "Tôi là bạn học cũ của cậu..." "Tôi bị bệnh chứ tôi không mù. Cậu cho rằng cậu gạt được bà bà tôi, còn có thể qua mặt được tôi sao? Hồi còn đi học, trong lớp tôi không có ai như cậu đâu." "Tôi... tôi thay đổi rồi... Trước kia tôi rất mập." "Nói gì thì nói, dù sao cậu có lừa tôi cũng không đạt được gì, cậu nhìn quanh nhà một chút liền biết." Chàng trai nói xong liền ho sặc sụa, lát sau phun ra một vũng máu. "Cậu... cậu ho như vậy, sao không đến bệnh viện?" "Không sao, chỉ là ho thôi, nào có nhiều tiền mà đi bệnh viện." Lương Ôn Tú đưa tay về phía Nhan Du Minh, nói: "Ngồi đi." Nhan Du Minh ngồi ở mép giường, nhìn cậu thanh niên ốm yếu, trầm mặc không nói gì. "Không phải cậu nói cậu là bạn học của tôi, tại sao không nói nữa?" "Tôi đột nhiên không biết nên nói cái gì." "Bởi vì tôi bị bệnh thành như thế này?" Nhan Du Minh không nói chuyện, trong lòng anh nghĩ đến điều gì đó, muốn nói với người trước mặt rằng là Lưu Đông Hải nhờ anh tới thăm cậu. "Thật ra... thật ra... là Lưu Đông Hải... gọi tôi...". "Cậu cút cho tôi, cậu cút cho tôi...". Cậu vừa nghe thấy cái tên này liền kích động hét lên, sau khi hét xong thì ho sặc sụa, thở không ra hơi. Nhan Du Minh thấy vậy, muốn bước tới giúp cậu thở bình thường, nhưng thiếu niên lại một mực cố chấp đẩy anh ra. Cả đời này anh không bao giờ quên được đôi mắt đỏ bừng khi ấy, đó là một đôi mắt trong veo đầy kiêu ngạo, Lương Ôn Tú hét vào mặt anh: " Cậu quay lại nói với anh ta, anh ta có thể cùng những người khác xem thường nhà tôi nghèo, có thể cười nhạo tôi thích đàn ông, có thể nói tình trạng thê thảm này của tôi là do tôi tự làm tự chịu....Anh ta có thể coi thường tôi, nhưng anh ta không thể thấy tôi tội nghiệp, không được thương hại tôi, dù nghèo đến mấy, tôi vẫn có tự trọng...khụ...khụ..." "Cậu......". Nhan Du Minh không dám tiếp tục ở lại, chỉ cần anh vừa nhắc đến tên của Lưu Đông Hải, đối phương liền sẽ lập tức bị kích động. Cũng may bà bà kịp thời chạy lại dỗ dành, lúc này cậu mới chịu thiếp đi. Nhan Du Minh bị doạ sợ, chỉ biết đứng ở ngoài nhà ngó vào. Bà bà bước ra, nói với Nhan Du Minh: "Cháu đừng giận nó nhé. Nó cũng thật đáng thương. Lúc nó mới mười hai tuổi, ba nó bị tai nạn giao thông mà qua đời, năm đó mẹ nó liền đi ra nước ngoài theo kẻ có tiền, chỉ có hai bà cháu ta nương tựa lẫn nhau mà sống, từ khi nó mắc căn bệnh này, lại càng không có mấy ai đến thăm nó. " "Cháu thường xuyên đến thăm nó một chút, ta cũng già yếu rồi, cũng không thể chăm sóc nó mãi được...". Nhan Du Minh im lặng không nói lời, mắt anh có chút ướt át. "Mắt ta kém, lại già rồi, thôi, cháu tự uống nhé, đừng giận, ngồi xuống uống chút trà trước đã rồi đi." Nhan Du Minh không rời đi ngay, thay vào đó, anh lấy một chiếc ghế tre, ngồi bên ngoài uống một tách trà, nhìn sắc trời dần tối đi, bà bà ngồi ở một bên may quần áo, mắt bà nhìn không rõ nên nhờ Nhan Du Minh xỏ kim giùm, Nhan Du Minh dù vẫn còn trẻ nhưng vẫn không xỏ kim được, bà bà mắt mờ, thế nhưng dựa vào mấy chục năm kinh nghiệm vẫn xỏ kim tốt hơn Nhan Du Minh. Anh thấy vậy, cười chế giễu mình. "Cậu ấy... cậu ấy mắc bệnh này từ khi nào?" "Đã lâu rồi, năm Đông Hải kết hôn." Bà bà vừa nói vừa chậm rãi may. "Này cũng là do Ôn Tú nhà chúng ta nghĩ quẩn. Chuyện gì cũng có thể ép buộc, nhưng loại chuyện này không thể ép buộc, nhưng nó cứ nhất quyết..." Bà bà bảo với Nhan Du Minh: "Ta sống hơn nửa đời người, hiểu nhất một điều, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, cháu nói có đúng không?" "Bọn họ.....Bọn họ...". Nhan Du Minh do dự không dám hỏi. "Cháu không ở đây phải không?" Bà bà nói, "Nếu không thì cháu sẽ biết chuyện đó. Bà bà nói: "Năm đó Đông Hải kết hôn... nó đến phá... này, nếu cháu không nhắc, ta phải đi nấu cơm đây, cháu ăn xong rồi hẵng về." "Cháu không ăn đâu ạ. Cậu ấy thức dậy mà thấy cháu sẽ lại tức giận cho xem. Ngày mai cháu sẽ lại đến đây thăm hai người." "Vậy cháu đi thông thả. Trên đường nhớ cẩn thận một chút." "Vâng, cháu biết rồi, bà bà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]