Chương trước
Chương sau
6.

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt nóng bừng, muốn gõ cửa nhưng phải kìm lại, chỉ vứt cuốn sách trong tay ra cho hả giận rồi nhìn xung quanh, may mắn là xung quanh không có ai nên ta lấy khăn lụa che kín mặt.

Giọng nói của Thanh Ca truyền đến: “Cô nương, cô nương, có ở đó không?”

“Ta ở đây.” Ta bước về phía bức tường.

Hai cánh tay gầy guộc treo trên tường, Thanh Ca thò đầu ra: “Cô nương, người vừa rồi chính là Hầu gia, ngài ấy cố ý dẫn người đến cửa sau, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Từ Trạch Nhất quá gian xảo” Ta tức giận nói.

“Chúng ta có nên quay lại thu dọn đồ đạc không?” Nàng ấy có chút ủ rũ.

“Muội đừng vôi, đợi ta quay vào xem hắn có thấy sợ không”

“Cửa chính có người canh, hắn sẽ không cho cô nương vào phủ nữa, hơn nữa Hầu gia cho rằng cô nương đang tìm mọi cách để gặp ngài ấy nên có ác cảm với cô nương” mặt Thanh Ca đỏ bừng, hai má phồng lên, vội nói: “Muội sắp không giữ được nữa, muội ngã mất”.

“Ôi” Nàng ấy ngã xuống đất.

Ta hỏi: “Thanh Ca, muội có sao không?”

“Muội không sao”

“Muội vào đi nói với bà tử, cho người đánh xe của chúng ta vào phủ chuyển đồ, muội đưa cho hắn một ít bạc, đưa luôn hộp hoa cúc lê cho hắn. Ta muốn dùng xe ngựa, bảo hắn ở đầu phố chờ ta”

“Cô nương định làm gì vậy?”

“Ta cứ vui vẻ ở lại quý phủ đấy, sao ta có thể để hắn đùa bỡn như vậy được”. Tính ta từ nhỏ chưa từng chịu thua cái gì, càng cố áp ta càng không được.

Mặc kệ Từ Trạch Nhất có ý gì, cứ coi như để chọc điên hắn đi, ta nhất định phải trở về phủ cho bằng được.

Ta ra đầu phố đứng chờ một lát, khi thấy xe ngựa nhà ta thì ta lập tức lên xe bảo người đánh xe đi đến một nơi.

Ta định đến Vân Cẩm các mua vài bộ y phục và trang sức mới, sau đó đến Triệu phủ. Ta luôn thích những gam màu tươi sáng, lần này cũng không ngoại lệ, màu vàng nhạt và màu tím khiến tâm tình của ta dễ chịu hơn một chút, ta chải lại tóc mà đeo một bộ trâm tua rua bằng vàng.

Mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong có hai bộ tranh thư pháp và một miếng ngọc bội.

Ta đưa ngọc bội ra và nói với người đánh xe: “Ngươi giao cái này cho quản gia của quý phủ”

Một lúc sau, quản gia đến đón ta, kính cẩn mời ta vào nhà rồi dẫn ta đến tiền sảnh. Trong đại sảnh có một nam nhân đang ngồi nghiêm túc, dáng người rất giống Từ Trạch Nhất, nhưng không trắng trẻo như hắn, dung mạo cũng coi như tuấn tú.

Khi thấy ta đến, y đặt ly trà xuống rồi nói: “Không ngờ lại là một vị cô nương”.

Ta đưa cho y một trong hai bộ tranh thư pháp.

Y nhận lấy, cẩn thận xem xét, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Được rồi, không sợ Hầu gia tức giận, cái này đáng giá.”

Ta bình tĩnh mở bộ tranh còn lại ra hỏi y: “Công tử, ngài nghĩ sao về bộ tranh này? Là cùng một tác giả”

Mắt y sáng rực lên. Nhưng ta lại cất bộ tranh đi.

Y đứng dậy, càng khách khí hơn trước nói: “Cô nương hãy cùng ta vào trong phủ uống trà, chúng ta thương lượng giá cả nhé?”

Đây chính là những gì ta muốn. Y vừa dẫn đường vừa nói vài lời khách sáo: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô nương. Nếu muộn một chút nữa thôi thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn”.

“Nếu ta nhớ không lầm, thì bộ tranh này hẳn là ở trong tay của Hầu gia, vì sao ngươi còn muốn một bộ giống y hệt làm gì?”

Y mỉm cười nhưng không trả lời.

Ta nói thêm: “Mọi người đều yêu thích tranh của họa sĩ này, ta cũng không hiểu lý do”

“Tranh vẽ đẹp, chữ viết cũng đẹp, làm quà tặng người ta thì không còn gì tốt hơn nữa, bao nhiêu người muốn mà còn không được” Y nói những lời này không một chút khoa trương, chứng tỏ y thực sự nghĩ như vậy, y còn nói thêm: “Bộ tranh cô nương đang cầm trên tay rất thú vị, nếu như cô nương chịu bán lại thì mong cô nương có thể đưa ra một cái giá hợp lý”

“Nếu công tử thích thì ta xin được tặng công tử.”

Y dừng chân rồi quay lại nhìn ta, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Ta muốn cùng công tử giao dịch một việc, không biết có được hay không” Ta đang sốt ruột muốn trở về Hầu phủ nên đi thẳng vào vần đề.

Y bật cười, tỏ ra có chút ân cần nói: “Nếu cô nương có việc gì cần ta giúp đỡ thì cứ nói thẳng là được, dùng hai chữ ‘giao dịch’ có chút nặng nề.”

“Ta không thích lợi dụng người khác, có qua có lại thì tốt hơn.”

Nụ cười của y càng rõ ràng hơn, vừa dẫn đường vừa hỏi: “Cô nương muốn ta giúp gì?”

“Ta muốn gặp Hầu gia.”

Y dường như không nghe thấy, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ dẫn ta đi tới mép hồ rồi dừng lại, nói: “Mời cô nương lên thuyền”

“Vì sao lại phải lên thuyền?” Ta không hiểu ý.

“Cơ nương sợ à? Không có chút can đảm thì đòi gặp Hầu gia làm gì?”

[Bạn đang đọc “Nàng như hoa như ngọc” được edit và đăng tại Nhân Trí page]

7.

Trên thiệp mời của Từ Trạch Nhất có ba chữ Triệu Tử Phong, tình cờ chính y là người bảo ta mang bức tranh đến, tối nay là ngày họ mời y đến thẩm định bức tranh, không có gì đáng xấu hổ nếu ta dựa vào y để quay trở lại phủ, có khi còn dọa bọn họ nhảy dựng lên.

Dù sao thì ta cũng không quen người này, cũng không quan tâm nhiều lắm nên liền nâng váy lên thuyền.

Chiếc thuyền này tuy không rộng rãi nhưng được trang trí rất tinh xảo, có bàn ghế ngay cạnh cửa sổ, cửa sổ mở rộng, gió thổi rèm mỏng bay bay, giống như nội tâm thiếu tự tin của ta lúc này, không dự đoán được kết quả của việc lên kế hoạch lúc tức giận.

Ta ngồi đối diện với y. Y hỏi: “Cô nương có ngưỡng mộ Hầu gia không?”

“Ta nghe nói tất cả các cô nương ở kinh thành đều muốn được gả cho Hầu gia.”

“Muốn gả cũng khó mà gả được, Từ Trạch Nhất không muốn dính vào tình tình ái ái, cũng không thích gần gũi với nữ nhân. Ngay cả người thân ngài ấy cũng không thích gần gũi, huống chi là mấy cô nương đó?”

“Không phải là Hầu gia thích nam nhân đấy chứ?”

Y cười ha hả: “Đương nhiên là không rồi, chỉ là thần tiên coi thường người phàm mà thôi.”

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ta nhân cơ hội nói: “Hắn cuối cùng cũng chỉ người phàm”

Ánh mắt y đầy ý khen ngợi, mời ta uống trà. Ta ngồi yên bất động.

“Cô nương nói câu này rất đúng, nhưng trước đó ta cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cô nương”

Ta không chút do dự bỏ khăn che mặt xuống, không ngại kiểu nhìn chằm chằm của y.

Y không có biểu lộ, giống như đang ngẩn người, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được cười mỉm, dần dần lại cười điên cuồng khiến ta có chút thắc mắc: “Ngươi đang cười cái gì?”

“Cô nương đừng lo lắng, ta sẽ giúp cô nương.”

“Tối nay hãy dẫn ta vào Hầu phủ.”

“Cô nương đừng quá nóng vội như vậy, không sợ tự chuốc lấy nhục nhã sao, Từ Trạch Nhất là người khó đối phó, ngài ấy mà tức giận sẽ chẳng để ý đến cái gì cả”

“Đấy là việc của ta”

Y cười khẽ: “Mặc dù cô nương rất xinh đẹp, nhưng Hầu gia không thích kẻ vô dụng.”



Ta đẩy bộ tranh đến trước mặt hắn và nói: “Cái này tặng cho công tử.”

“Cô nương nên tặng cho Hầu gia, ngài ấy sẽ thích nó hơn ta”.

Nói xong y vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng mỉm cười không rõ lý do khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nhưng ta mặc kệ y, chỉ cần có thể bước vào Hầu phủ, gặp được Từ Trạch Nhất, ta sẽ làm cho ra nhẽ, hỏi hắn vì sao tuyệt tình như vậy, rốt cuộc là hắn coi thường ta vì cái gì, là ta hay là gia đình ta làm hắn phật lòng.

Mặt nước lấp lánh ánh vàng, tựa như sông sao rơi xuống hồ, ta cảm giác như bị thôi miên, thấy thuyền dừng lại. Triệu Tử Phong bước xuống trước. Ta phớt lờ cánh tay dang rộng của y và xuống thuyền.

Y mỉm cười thay vì khó chịu, quay người đi về phía trước, bước trên con đường rải sỏi và tiến sâu hơn vào rừng đào.

Gió xuân vừa thổi qua, những cánh hoa trắng hồng bay lên, nhuộm màu y phục.

Đầu bên kia rừng đào là một khoảng sân nhỏ có cây thu hải đường đứng duyên dáng.

“Từ Trạch Nhất, ngài trốn ở chỗ này sao?”

Ta bị lời nói của Triệu Tử Phong làm cho sợ hãi, nhưng không có ai đáp lại.

“Có lẽ ngài ấy còn chưa trốn.” Triệu Tử Phong ra hiệu cho ta vào trong chờ đợi.

Từ phía sau, một giọng nữ truyền đến, càng ngày càng quen thuộc, là Thanh Ca.

Nàng cố hết sức hét lên: “Hầu gia đại nhân, xin hãy quyết định. Ta không tìm thấy cô nương trong nhà. Xin hãy giúp ta tìm kiếm nàng ấy. Nếu ta không tìm thấy nàng ấy, phu nhân của ta sẽ khóc đến c..hết.“.”

Ta quay người lại, tình cờ đụng phải Từ Trạch Nhất, hắn có chút ngơ ngác, sau đó trở nên lạnh lùng, muốn rời khỏi đây nhưng không thể vì Thanh Ca ở phía sau, lần lượt chặn đường tiến lùi của hắn.

Chỉ có Triệu Tử Phong là ngầu nhất: “Hầu gia, ta có thứ tốt cho ngài.”

8

Có lẽ Triệu Tử Phong nhìn thấy Từ Trạch Nhất không thân thiện nên chỉ nói sẽ giới thiệu ta giao tranh rồi bỏ chạy.

Ta có nhiều lời chê bai hắn, nhưng ta tự thuyết phục mình tạm thời chịu đựng, chỉ nhìn quanh sân, đối diện cây thu hải đường là một luống mẫu đơn, lá rậm rạp nhưng không có hoa.

Vốn dĩ, mùa này lẽ ra phải có đầy hoa, điều đó khiến ta chú ý hơn.

Hắn đứng đó hồi lâu rồi cuối cùng cũng bước vào phòng.

Ta đưa cuộn giấy trong tay cho Thanh Ca và nhờ nàng ấy gửi nó vào.

Từ Trạch Nhất nói trong phòng: “Vô công bất thụ lộc” (Không có công thì không được hưởng lộc”

“Ban đầu ta dự định sẽ được giao nó cho Hầu gia. Làm sao ta có thể quay trở lại mà không lo lắng trước khi nó được giao.” Đây là những lời nói đạo đức giả của ta.

“Ta không cần, ngươi cầm đi.” Hắn lười biếng nói, không có chút luyến tiếc.

Trong lòng như có lửa đốt, ta nhất định phải ở lại, ta hạ giọng, vừa khóc vừa nói: “Mẫu thân bảo ta qua đây để báo hiếu với lão phu nhân. Nếu chỉ hai hôm ta đã về, nhất định sẽ bị trách phạt. Phụ thân ta chắc chắn cũng nghi ngờ rằng ta không tuân thủ phép tắc, chắc chắn đã phạm phải sai lầm gì đó...”

Trong phòng yên tĩnh, không có một âm thanh nào có thể nghe được.

Một gã sai vặt từ ngoài viện đi tới, đứng ở ngoài phòng bẩm báo: “Hầu gia, người làm vườn chạy rồi, nói rằng hoa mẫu đơn trong viện không có khả năng trị được, xin ngài tím cao nhân khác.”

“Nếu mời thêm lần nữa, sẽ tốn thêm bạc.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng có người nói nơi này phong thủy không tốt, âm dương không cân bằng, hoa không thể nở.”

“Vô lý.”

Lời nói thiếu kiên nhẫn của hắn khiến ta bật cười, ta nghĩ ra một kế nên đi đến cửa phòng nói: “Mặc dù ta không có tài nhưng ta cũng có đôi chút am hiểu về cây cỏ, ta sẵn lòng chia sẻ nỗ lo lắng của Hầu gia.”

Thanh Ca cũng nói thêm: “Mẫu đơn và thược dược ở nhà chúng ta đều do cô nương nhà chúng ta chăm sóc, người làm vườn có giỏi đến mấy cũng không thể so sánh được.”

Từ Trạch Nhất không trả lời.

Ta sợ hắn không đáp lại nên dứt khoát đưa ra điều kiện của mình: “Nếu tháng giêng không có hoa thì ta sẽ về nhà và không làm phiền ngài nữa, được không?”

Cuối cùng hắn trả lời: “Mười ngày.”

“Hoa nở có chu kỳ nên chỉ có thể cố gắng hết sức. Hầu gia đại nhân gia hạn thêm cho cô nương chúng ta hai mươi lăm ngày.”

“Không làm được thì về đi. Tại sao lại phải gánh chuyện không liên quan này.”

“Không biết tư nói như thế nào có tự cao quá hay không, nhưng không có loài hoa, cây cỏ nào mà ta không thể trồng tốt, những cây hoa mẫu đơn đó nếu không nở thì nên đào lên vứt đi.”

“Khoác lác thật đáng xấu hổ hổ.” Hắn ngước mắt lên nhìn ta.

Đôi mắt này sáng và sống động, giống như những ngôi sao mới xuất hiện trên mặt hồ vừa rồi, nhưng lại như có tầng khí lạnh, giống như cơn gió mùa thu thổi qua mặt hồ, thổi vào mặt ta.

“Hay là Hầu gia sợ ta thật có thể cứu sống?” Ta dùng thủ đoạn khiêu khích.

“Hừ.” Hắn thở ra bằng mũi, vẻ mặt khinh thường.

“Hầu gia...” Thanh Ca kêu lên.

Ta nhìn nàng ấy, chưa bao giờ thấy nàng ấy mất bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ nàng ấy muốn thay mặt ta chiến đấu với Hầu gia? Nàng ấy hỏi với giọng run run: “Hầu gia, ngài có thể ‘Hừ’ lại một lần nữa được không?”

Cô nương này điên rồi, nàng ấy sẽ làm gì đây?

Đương nhiên Từ Trạch Nhất cũng không làm theo ý nàng ấy, chỉ nói với ta: “Giới hạn trong hai mươi ngày.”

Ta thầm vui mừng vì kế hoạch của mình đã thành công, nếu trì hoãn thêm hai mươi ngày chắc chắn sẽ thắng, ta thi lễ: “Cảm ơn ngài Hầu gia. Ta sẽ về chuẩn bị ngay đây.”

Thanh Ca cũng rời đi cùng ta.

Nàng ấy nắm lấy tay áo của ta và nói: “Cô nương, Hầu gia trông giống một người.”

“Ta đang định hỏi muội, vừa rồi muội làm cái gì, kỳ quái quá.”

“Tiếng ‘hừ’ đó nghe quen quá. Nghe giống như người chúng ta đã vứt... Lỡ như...”

Ta giật mình, ngực lập tức nóng lên, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, ta thực sự xấu hổ.

9

Ta và Thanh Ca quay trở lại việc tử nơi chúng ta từng ở, nàng ấy đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ rồi bước trước mặt ta, nghiêm túc nói: “Thật ra thì muội cũng không chắc lắm, nhưng nghe có vẻ như…”

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm: “Có lẽ muội nghe nhầm rồi. Chỉ là tiếng ‘hừ’ thôi, ai ‘hừ’ cũng vậy cả, chắc không phải hắn đâu”.

“Muội chỉ sợ...sẽ tốt hơn nếu muội có thể nghe lại một lần nữa.”

“Không, không thể nào.” Ta không tin điều này nên ta trấn an nàng ấy: “Hắn là Hầu gia, sao hắn có thể là một người ăn xin sống trên đường phố, sao ta lại tình cờ gặp hắn như thế? Nào có chuyện như vậy?”

“Nếu không phải thì không sao, chỉ sợ Hầu gia hiểu lầm cô nương, dù sao cũng không giữ được thể diện.”

“Đừng lo lắng quá. Không có chuyện gì đâu, chúng ta chưa từng cứu ai cả.” Ta vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng ấy để trấn an mình rằng đừng suy nghĩ quá nhiều.

Một Hầu gia, y phục rách rưới bị người ta vứt ở cửa nha môn...

Ta vội xoa trán để ngừng suy nghĩ, đứng dậy, đi sang phía bên kia kệ chậu rửa mặt để tắm rửa rồi lại liệt kê một danh sách.

Vì muốn ở lại nên ta đưa cho Thanh Ca ra phố mua một ít đồ.

Ngày hôm sau, Ta xách một chiếc xô nhỏ và xẻng ra vườn hoa để trồng mẫu đơn, ta thấy đất rất cứng, phần lớn chất dinh dưỡng đều được cành và lá hấp thụ, cắt bỏ một ít cành lá, lại chọn mấy cây gỗ chống đỡ.



“Cô nương, hoa mẫu đơn này khó trị lắm phải không?”

Thanh Ca đã ở bên giúp đỡ ta và chăm sóc từng phần của khu vườn.

“Ta phải làm chút phân bón.”

“Cái này muội hiểu rồi, lát nữa muội vào phòng bếp mua lại một ít.” Thanh Ca vừa nói vừa nhìn vào phòng Từ Trạch Nhất hỏi: “Hôm nay Hầu gia có tới không?”

“Hắn có đến hay không không quan trọng.”

“Ngài ấy phải nhìn thấy sự chăm chỉ của cô nương.”

Ta đứng dậy mỉm cười với nàng ấy: “Hắn không đến đâu, trốn ta còn không kịp nữa là.” rồi Ta quay về.

“Vậy thì chăm sóc chúng mỗi ngày cũng vô ích thôi.”

“Chỉ cần nó nở hoa thì sẽ có kết quả tốt thôi.” Ta ra hiệu cho nàng ấy đừng cáu kỉnh.

Quả nhiên, lúc chăm sóc mẫu đơn không gặp được Từ Trạch Nhất, cũng có chút thất vọng.

Đêm hôm đó, một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua.

Thanh Ca đang vò nát vỏ đậu phộng đỏ, khi nàng ấy định đóng cửa sổ, ta ngăn lại và nói: “Ta đi là được, muội mau dọn dẹp bàn một chút, rửa tay sạch sẽ, để lát nữa khỏi dính vào người ta khó chịu..”

“Được ạ.” Thanh Ca gật đầu.

Ta đóng cửa sổ, cầm ô lên và nói với nàng ấy: “Ta ra sân ngắm hoa mẫu đơn, muội đợi ta trong nhà nhé”.

“Cô nương, hãy cẩn thận...”

Tiếng dặn dò của Thanh Ca càng lúc càng yếu nhỏ, bị tiếng mưa rơi che giấu, ta chỉ lo xông về phía trước, dọc theo hành lang.

Trong viện đã thắp đèn, giọng nói thất thố của Từ Trạch Nhất trong phòng vang lên: “Đừng tới đây, ta bảo ngươi đừng tới, đừng đến gần nữa.”

Chẳng lẽ có kẻ xấu nào đó, nhưng người ngoài không được vào trong phủ, hoặc có cô nương nào đó uy hiếp, thật ghê gớm, sao có thể cướp trước mặt ta.

Ta vội đóng ô lại rồi lao vào phòng thăm dò.

10

Nhất định là Từ Trạch Nhất không ngờ có người tới, hắn nửa ngồi nửa đứng trên án sách, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, giằng co với một con rắn nhỏ trên mặt đất.

“Ồ... Hầu gia, đây là một con rắn.”

“Tất nhiên là ta biết.”

“Ta rất sợ rắn.” Ta cầm ô đứng đó không biết nên tiến hay lùi. Thực ra không phải ta sợ, trước tiên ta phải xem con rắn có độc hay không, tiện đà tính toán.

Nhưng nam nhân to lớn này thực sự sợ hãi, nếu không sao hắn từ bỏ thể diện mà trèo lên bàn như vậy.

Hắn nói: “Nếu ngươi sợ thì hãy nhanh chóng rời đi.”

“Nhưng... Hầu gia nên làm gì bây giờ?” Ta vừa nói vừa dùng ô đập rắn trên mặt đất, nhắm mắt lại giả vờ hoảng loạn đập lung tung.

Đầu ô chạm đất phát ra âm thanh “bụp...bụp“.

“Nó không cử động nữa.” Hắn nhắc nhở ta.

Ta mở mắt ra nhìn, con rắn nhỏ nằm trên mặt đất như sợi dây cỏ, đầu tiên ta dùng ô kéo nó ra, sau đó nhặt lên nhìn kỹ, ta chắc chắn nó đã c..hết rồi, ta nói với Từ Trạch Nhất: “Hầu gia, nó hình như đã c..hết rồi…” rồi giả vờ ngã xuống đất

Anh lập tức tới đỡ tôi, gọi tên tôi: “Sương Ninh Nguyệt, ngươi làm sao vậy?

Ta không thể để hắn đỡ lên, bắt được cơ hội tốt như vậy cũng phải làm cho hắn đau lòng đã, ba vị ca ca nhà ta cũng sợ rắn, chỉ có muội muội như ta trị được, đây vẫn chỉ là con rắn nhỏ tầm thường, lớn hơn một chút cũng không sợ.

Bên ngoài có tiếng bước chân, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hầu gia, bên ngoài trời đang mưa to, ta tìm được chiếc ô này.”

“Đi mời Thanh Ca tới đây. Cô nương của nàng ấy ngất xỉu rồi.”

“Trời ơi.” Nam nhân đáp lại và rời đi.

Vốn cảm thấy mặt đất quá lạnh, nhưng ngay sau đó ta đã được bế lên, đặt lên chiếc giường mềm mại, không khỏi cảm thấy Từ Trạch Nhất xem như có tâm.

Chỉ một lúc sau, ta đã nghe thấy giọng nói của Thanh Ca: “Cô nương, cô nương, sao vậy?”

“Cô nương của ngươi đánh rắn đến bất tỉnh.” Âm thanh của Từ Trạch Nhất càng ngày càng xa, chắc chắn hắn đã bỏ đi.

Thanh Ca ôm ta vào lòng, siết chặt tay ta và hét lên: “Cô nương, người tỉnh dậy được không?”

Ta không biết có nên tỉnh dậy hay không nên chỉ dùng ngón út gãi nhẹ vào lòng bàn tay nàng ấy.

Nha đầu này thông minh, nhất định phải hiểu ý ta, vừa nghe nàng ấy nói: “Cô nương của ta không thể chạm vào rắn, từ nhỏ nàng ấy đã sợ rắn, bất cứ thứ gì liên quan đến rắn đều sẽ dị ứng kinh khủng.”

Không có câu trả lời nào từ Từ Trạch Nhất.

Thanh Ca giơ cánh tay của ta lên và nói: “Hầu gia, nhìn xem, có những chấm đỏ này.”

Ôi, chắc nha đầu này đã bôi vỏ đậu phộng vỏ đỏ lên người ta rồi, ngứa quá không nhịn được.

“Vậy... Ta sẽ sai người bế cô nương của ngươi về nhà, mời đại phu đến đó xem, để không làm tổn hại đến thanh danh của nàng ấy.”

“Cảm ơn Hầu gia đại nhân. Ta đã theo hầu cô nương từ khi còn nhỏ nên ta biết phải làm gì trong tình huống này.”

“Nếu vậy thì chúng ta hãy quay về phòng trước.”

“Nhưng ai sẽ bế cô nương về?” Thanh Ca hỏi.

Có lẽ là Từ Trạch gặp khó khăn, vẫn chưa trả lời.

Đương nhiên ta không muốn hắn khó xử nên chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: “Thanh Ca.”

“Cô nương, thật tốt khi người đã tỉnh lại. Hầu gia đang lo lắng chưa biết đưa người về phòng bằng cách nào.”

Ta nhìn Từ Trạch Nhất, hắn đã mất đi vẻ lạnh lùng mấy ngày qua, chỉ hỏi ta: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao. Ta thất thố trước mặt Hầu gia nên rất xấu hổ.” Ta vừa nói vừa đứng dậy và ôm lấy cánh tay đang ngứa ngáy khủng khiếp của mình.

“Cô nương, đừng cử động, huỷ dung thì phải làm sao?”

“Hầu gia, ta về trước, kẻo lại không thể giải thích rõ ràng.” Ta đang định lấy ô xuống đất thì Từ Trạch Nhất lại gọi: “Đừng dùng cái này, dùng ô của Ta đi.” Rồi phân phó cho gã sai vặt mang đến một cái ô mới.

Thanh Ca lập tức tiếp nhận, sau đó đỡ ta trở về.

Trời đang mưa gió, đi từ trong phòng ra ngoài sân đặc biệt chậm, đợi đến khi xung quanh không có ai mới hỏi: “Sao rồi? Vừa rồi hắn có liếc mắt nhìn ta một cái không?”

“Muội cũng không dám quay đầu lại, nhưng hẳn là có, đây chính là ân cứu mạng.“.

“Này, ngứa c..hết ta rồi.” Ta xoa xoa cổ tay, rốt cục có thể gãi ngứa rồi.

“Thật đáng giá, ngày mai chúng ta hãy chờ đợi điều tốt đến đi.”

“Hầu gia, hắn đến thăm ta sao?”

Thanh Ca chỉ nhếch môi cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.