Chương trước
Chương sau
Chủ hệ thống mới vừa hạ thông báo xử phạt xong, 009 lập tức bị xem xét cách chức tạm thời. 009 nhìn màn hình trước mắt đã cắt đứt quyền điều khiển quay về tối đen, tức giận giơ nắm tay lên nện vào bàn điều khiển...... Trong giận dữ.
"Người phụ nữ này có phải có bệnh hay không!" Hắn hung hăng mắng.
Phía sau cửa bên trong mở ra, một thanh niên đi vào, hắn nhìn bàn điều khiển hệ thống toàn bộ bị đình chỉ công tác, lại nhìn qua 009 bên cạnh nóng nảy đấm bàn điều khiển, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Bên cạnh bị đấm hỏng rồi tay không đau à?"
009 cả giận: "Không những cách chức tôi một tháng còn trừ hai phần lương của tôi mới đau!!!"
008 tiến lên vỗ vai hắn an ủi: "Vậy tại sao anh muốn tự tiện tăng thêm bốn phút cho ký chủ vậy?"
009 là hệ thống hỗ trợ, bản thân không được thiết kế như hệ thống trừng phạt, nhưng nếu ký chủ cố ý lộ ra bên ngoài việc hệ thống tồn tại, hắn có thể khởi động quyền lợi của hệ thống trừng phạt khẩn cấp.
Tiến hành trừng phạt khẩn cấp có thể gây ra một phút tra tấn đau đớn chết lặng trên thân thể ký chủ, đây là để cảnh báo ký chủ không được làm ra hành vi vượt giới hạn.
Hệ thống là bí ẩn tuyệt đối, là tuyệt đối không thể để người ngoài biết. Nếu người bên ngoài thế giới này ngoại trừ người trung tâm thế giới biết được hệ thống tồn tại, vậy cô ta với hắn sẽ lập tức biến thành BUG của thế giới, hệ thống nhất định phải phí công phí sức đi sữa chữa lại, để tránh BUG quấy nhiễu đến cốt truyện vốn có của thế giới hay uy hiếp đến trung tâm thế giới, sau đó vĩnh viễn thoát khỏi khống chế.
Cho nên mỗi một hệ thống mới có thể vì không để ký chủ vượt qua giới hạn mà được trang bị hệ thống trừng phạt khẩn cấp.
009 nào biết mình lần này đã đá vào một tấm kim loại cứng —— đau không sợ chết không sợ, còn mỗi ngày chọc tức hệ thống đến tự bế luôn! Đây quả thực là ký chủ nổi loạn thiếu đánh nhất từ trước tới nay!
009 nhớ tới Du Như Băng thì cảm thấy trái tim mình đều tức đến muốn bệnh: "Là tự cô ta thiếu đánh!"
008: "Vậy anh cũng phải chú ý quy tắc nghề nghiệp, đừng vì phạt cô ấy còn kéo bản thân mình vào hố."
Ký chủ có quyền tự chủ tuyệt đối, cái quyền tự chủ này cơ bản chính là nhân quyền —— ký chủ có thể tự sử dụng cơ thể mình, hệ thống không thể dùng quy tắc ngoài trừng phạt ký chủ theo ý muốn hay tăng thêm thời gian trừng phạt.
008: "Nhưng tình huống này của anh khá đặc biệt, đi trình đơn khiếu nại, nói không chừng có thể xử phạt nhẹ một chút."
Hắn nhìn màn hình một mảnh đen nhánh, bỗng nhiên nói một câu đầy ẩn ý: "Nếu anh có thể khiếu nại với Nữ Thần đại nhân, nói toàn bộ những việc này cho cô ấy. Tôi tin tưởng, lệnh xử phạt anh có thể sẽ trực tiếp được huỷ bỏ."
009 hừ lạnh: "Đều do Cục Quản Lý Thời Không!"
Hắn càng nói càng kích động: "Nếu không phải do sóng công kích đó của bọn họ, thế giới cũng sẽ không bị ảnh hưởng, nữ phụ cũng sẽ không xuất hiện BUG, tôi cũng không cần phải phục vụ ký chủ phiền phức chết người này!!!"
"Đều do Cục Quản Lý Thời Không ưm ——"
008 che miệng hắn lại, nửa nói nửa giỡn: "Biết rồi biết rồi, đều do Cục Quản Lý Thời Không. Vậy anh nhỏ giọng chút, cẩn thận âm thanh quá lớn bị bọn họ phát hiện, lại phát động một đợt công kích, đến lúc đó không biết có bao nhiêu thế giới phải bị ảnh hưởng đến nữa......"
Nhớ tới cái nơi tìm kiếm tung tích bọn họ Cục Quản Lý Thời Không, 009 không vui vẻ gì hừ một tiếng: "Bọn họ với Du Như Băng đều phiền như nhau!" Sau đó tâm bất cam tình bất nguyện gỡ bản công tác xuống.
...
Trong văn phòng tổng tài, hai người ngồi mặt đối mặt trong bầu không khí nặng nề, trước mặt bày ra điện thoại màu trắng của nguyên chủ và hai cái ly sứ trắng đầy nước.
Trải qua vấn đề hệ thống, các cô trở thành châu chấu trên một sợi dây, sau lại thẳng thắn chân thật đối đãi hoàn toàn thống nhất cùng chiến tuyến, thành lập nên cách mạng tình chiến hữu sâu xa.
Đồng thời, các cô còn phát hiện một điều—— nguyên nữ chủ thật sự là người đảo lộn trắng đen —— đời trước đảo lộn trắng đen khống chế Đường Hàn Thu.
Du Như Băng nhìn Đường Hàn Thu, phát hiện cô bây giờ cả người áp suất thấp, sắc mặt không đẹp tí nào. Du Như Băng cảm thấy, cô ấy có thể an ổn ngồi ở chỗ này, tất cả đều là công lao trị quốc của quốc gia.
Du Như Băng cẩn thận đẩy qua cho cô một viên kẹo: "...... Ngài bình tĩnh một chút?"
Đường Hàn Thu vô thức nhìn về phía cô ấy, tầm mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt cô ấy, lạnh lẽo khiến người khác run rẩy.
Du Như Băng lập tức vô tội nâng tay lên: "Tôi ở phe cô."
Tảng băng trong mắt Đường Hàn Thu tan rã ngay lập tức, sắc mặt đẹp hơn không ít. Cô yên lặng nhìn cô ấy sau một lúc lâu, bỗng nhiên gọi một tiếng: "Du Như Băng."
Du Như Băng nhướng mày đáp lại.
Đường Hàn Thu thay đổi tư thế, đưa tay chống cằm: "Hay là Du-Không-Như Băng?"
Du Như Băng hờ hững nói: "Đều được."
"Dù sao cô cũng biết thân phận thật sự của tôi."
Cô ấy không thể tưởng được, chính mình thật sự có thể ở thế giới này được người khác biết một bản thân chân thật, hơn nữa còn được đối phương tán thành và tin tưởng —— không xem cô ấy như người bệnh tâm thần.
Cô ấy vốn là đang nghĩ, nếu Đường Hàn Thu đến cuối cùng còn không tin, vậy cô ấy chỉ có thể xoay xở làm một loạt động tác như "cùng Ngọc Hoàng Đại Đế xưng huynh gọi đệ", "cùng Như Lai Phật Tổ kết nghĩa kim lan", trực tiếp lừa gạt cho qua mấy chuyện này.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, Đường Hàn Thu không chỉ tin, hơn nữa chính cô cũng trọng sinh!
Du Như Băng không thể không cảm khái một câu: Thế giới thật kỳ diệu.
Đường Hàn Thu nhìn cô ấy: "Cô ghi chú cho tôi cái gì? Cho tôi xem?"
Du Như Băng không cần nghĩ ngợi cầm lấy di động, mở ra tên WeChat mình ghi chú cho cô xem, sau đó thoải mái hào phóng đưa điện thoại di động đến trước mặt cô: "Mời ngài xem qua."
Một tác phong vẫn thản nhiên ngay thẳng.
Đường Hàn Thu không chút khách sáo tiếp nhận điện thoại, rũ mắt vừa nhìn liền thấy.
—— Bất khả chiến bại nhân gian siêu xinh đẹp tuyệt trần như hoa.
Đường Hàn Thu: "......"
Đây là ghi chú long trời lở đất gì vậy? Lại có thể như vậy luôn!
Đường Hàn Thu không nói nên lời, bỏ điện thoại di động xuống: "Đổi đi."
Fans số một Du Như Băng bất mãn nói: "Vì sao chứ? Tôi cảm thấy cái ghi chú này vô cùng sát với bản thân ngài á!"
Đường Hàn Thu thở ra một hơi hỗn loạn, cảm thấy có chút đau đầu: "Tôi cảm thấy cô muốn bị đánh."
Du Như Băng lập tức lấy lại di động đổi ghi chú: "Này ngược lại cũng không cần."
Đường Hàn Thu nhìn nhìn, bỗng nhiên nói: "Quên đi, trước hết đừng đổi."
Tay xoá ghi chú của Du Như Băng dừng lại, đã nghe thấy cô hỏi: "Cô thích cái điện thoại này à?"
Du Như Băng: "Đây cũng không phải điện thoại của tôi, chưa nói tới thích hay không thích, có thể sử dụng là được."
Đường Hàn Thu lại hỏi: "Vậy cô thích hiệu điện thoại nào?"
Trên đầu Du Như Băng từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi: "?"
Đường Hàn Thu: "Tôi không thích điện thoại bây giờ của cô, làm bạn bè tôi đưa tiền cho cô đổi cái mới, cô hẳn là không ý kiến gì đi?"
Có mùi vị dùng tiền tài mang thù nha!
Điện thoại nguyên chủ có thể khiến cho cô có ký ức không thoải mái, cô không muốn nhìn thấy, Du Như Băng cũng không có tư cách nói gì, chỉ có thể trả lời đúng sự thật: "Dễ sử dụng không xấu là được."
Cô đối với các thương hiệu điện thoại không có nghiên cứu nhiều, chỉ cần dễ sử dụng không xấu là được.
Đường Hàn Thu nhàn nhạt à một tiếng, lập tức đứng dậy đi phân phó cho Lâm Lâm. Du Như Băng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, vội vàng gọi cô lại: "Đường tổng từ từ!"
"Tôi có thể đi theo không?" Du Như Băng mỉm cười, "Tôi thuận tiện muốn đổi số điện thoại.
"Dùng lại số cũ của mình."
...
Nửa giờ sau, Du Như Băng về tới văn phòng Đường Hàn Thu, trong lòng bàn tay có một chiếc điện thoại hoàn toàn mới, là kiểu dáng điện thoại trái cây quen thuộc. Cô ấy tìm kiếm số điện thoại từ trước, lúc sau nhìn đến mục số điện thoại quen thuộc kia, cảm thấy thoả mãn xưa nay chưa từng có.
Lúc Lâm Lâm theo mệnh lệnh của Đường Hàn Thu đi mua di động mới, cô ấy tự mình đến chỗ mua, lúc ấy cái số điện thoại này còn chưa có người nào chọn, may mắn ông trời rủ lòng thương hại cô ấy.
Cô ấy vui vẻ nhận lấy số điện thoại quen thuộc này, vứt bỏ toàn bộ quá khứ của nguyên chủ không phân biệt trắng đen. Đây mới là thuộc về tồn tại của cô ấy, là bằng chứng chứng minh cô ấy từng sống ở thế giới hiện thực.
Đường Hàn Thu ngồi đối diện cô ấy, bình tĩnh thong thả: "Trong điện thoại kia còn có thứ gì muốn di chuyển không?"
Du Như Băng suy nghĩ, số điện thoại nên lưu đều lưu lại rồi, vì thế nói: "Không có nữa."
Đường Hàn Thu duỗi tay lấy điện thoại đã từng thuộc về nguyên chủ đánh giá vài lần, sau đó không cần nghĩ ngợi ném vào trong ly sứ trắng bên cạnh, sóng mắt bình tĩnh nhìn những bọt nước trong suốt bắn tung toé trên bàn.
"Vậy vứt đi." Cô cười nói.
Du Như Băng phát hiện, thời điểm Đường Hàn Thu tức giận cũng sẽ cười, nhưng ý cười vô cùng lạnh lẽo băng giá, thế nào mà cười như vậy lại khiến trên người cô nhiều thêm một loại cảm giác xinh đẹp ngạo mạn xa xôi không thể với tới, để người ta kinh sợ, cũng để cho mọi người không có cách nào bỏ qua vẻ ngoài tuyệt diễm của cô.
Du Như Băng: Cầm kịch bản phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế, thực sự rất tuyệt vời!
Du Như Băng đối mặt với bạn tốt phú bà xinh đẹp, rộ lên nụ cười hiền lành: "Để Đường tổng tiêu tiền rồi."
Đường Hàn Thu: "Tiền vốn."
"Dù sao cô có thể cho tôi thanh huyết kiếm mà."
Du Như Băng: "......"
Đường Hàn Thu nhìn cô ấy, hơi mỉm cười, cổ vũ: "Cố lên."
Du Như Băng: "......"
Mới vừa thành lập cách mạng tình hữu nghị xong cứ như vậy bị tiền tài đánh bay à?
...
Lúc sau khi Du Như Băng rời đi, Hàn Vi đi vào, nhìn Đường Hàn Thu ngồi ở sô pha lâm vào trầm tư, yên lặng đẩy gọng kính, gọi một tiếng: "Đường tổng."
Đường Hàn Thu phục hồi lại tinh thần, lên tiếng: "Ừm?"
Hàn Vi nghiêm nghị hỏi: "Chúng ta có cần yêu cầu với cô Du ký kết hợp đồng bảo mật không?"
Đường Hàn Thu nghi ngờ quay đầu nhìn về phía cô ấy, sau đó suy nghĩ tưởng tượng lại lại cảm thấy vô cùng có đạo lý.
Bí mật của cô cùng Du Như Băng cực kỳ không thể tưởng tượng được. Các cô trông thì có vẻ chính là mặt trận thống nhất, nhưng trên thực tế tín nhiệm lẫn nhau chỉ mới vừa thành lập, cơ sở còn rất mỏng manh yếu ớt, phần cách mạng tình hữu nghị không cách nào gọi là vững chắc được.
Các cô hiện tại đều không thể bảo đảm được đối phương một ngày nào đó có thể phản bội mình hay không, đem phần bí mật công khai đại chúng, điều này sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.
Giữa hai người cần một bảo đảm chắc chắn hơn, rõ ràng hơn, không cách nào bảo đảm được sự phản bội —— một tờ hợp đồng giấy trắng mực đen không thể nghi ngờ chính là thứ tốt nhất.
Cô nghĩ, Hàn Vi tất nhiên là cảm thấy hành vi cô đóng cửa và dặn dò mọi người không được đi vào vô cùng nghiêm trọng và bí mật, vì vậy cô nghĩ rằng cuộc đối thoại giữa hai người đã đạt tới mức độ bảo mật cao, lúc này mới đề xuất cô làm một bản thỏa thuận bảo mật.
Thật sự là cánh tay phải đắc lực.
Đường Hàn Thu đồng ý nói: "Vậy vất vả cô đi chuẩn bị hai phần hợp đồng bảo mật, sau khi làm xong thì trực tiếp cầm qua cho cô ấy ký tên đi."
Hàn Vi không nói hai lời xoay người đi ra ngoài, dựa vào tốc độ hiệu suất cao, đã nhanh chóng làm xong một bản hiệp ước bảo mật nóng hổi mới mẻ, mãi khi kiểm tra không có sai xót, cô mới tự mình cầm đi cho Du Như Băng ký tên.
Loại chuyện này, quyết không thể để cho người khác biết.
...
Du Như Băng đứng bên ngoài phòng tập, cầm bản thỏa thuận do Hàn Vi mới in ra, im lặng hồi lâu.
Hàn Vi thấy thấy cô còn chưa lấy bút ký tên, liền mở miệng hỏi: "Cô Du đối với hợp đồng có vấn đề gì sao?"
"Có." Du Như Băng nói, "Vấn đề đặc biệt lớn."
Cô chỉ vào bốn chữ trên hợp đồng, mặt mày đen xì đầy dấu chấm hỏi: "Xin cho tôi hỏi một chút, bốn chữ ' quan hệ tình nhân ' này thật sự không phải Hàn tổng cô đánh sai hả?"
Cô với Đường Hàn Thu nơi nào tới yêu cầu bảo mật quan hơi tình nhân trời?!
Không phải bạn bè hay là chiến hữu cách mạng à?!
Hàn Vi chắc chắn nói: "Tôi không đánh sai."
Du Như Băng: "Phương thức đánh chữ của cô có vấn đề, đề nghị đổi cái khác đi."
Hàn Vi: "Phương thức đánh chữ của tôi không có vấn đề."
Du Như Băng chưa từ bỏ ý định: "Vậy thì máy tính cô có."
Hàn Vi: "Máy tính là thiết bị mới."
Du Như Băng đang muốn tìm một lý do khác, Hàn Vi giành trước một bước nói: "Cô Du, phần hợp đồng này là Đường tổng của chúng ta hạ lệnh cho tôi làm. Nếu cô còn có vấn đề gì, tôi đề nghị cô trực tiếp đi hỏi Đường tổng chúng ta."
Du Như Băng chấn kinh rồi: "???"
Phấn đấu mười năm không đủ đột ngột nhảy ra?!
Phú bà xinh đẹp bao dưỡng tôi?!
Không phải...... Tôi với cô ấy khi nào thì đến một bước này rồi?!
...
Đường Hàn Thu đầu này còn đang phân loại thông tin mình vừa được biết.
Du Như Băng nói với cô, cô phải trở nên tốt hơn, nội tâm mạnh mẽ hơn, thì sẽ không dễ dàng bị đánh bại, vĩnh viễn giữ vững tự tin. Như vậy, hệ thống sẽ không có cách nào một lần nữa khống chế cô.
Cô cũng có thể mãi mãi sống cuộc đời chính mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Du Như Băng quan tâm sự nghiệp của cô như vậy —— Du Như Băng phản kháng hệ thống vô lý, bảo vệ cô, tôn trọng tôn nghiêm và ý nghĩa tồn tại của cô.
Cô nguyện ý tin tưởng Du Như Băng, cũng nguyện ý cùng cô ấy kề vai chiến đấu. Vì cuộc đời của mình, cũng vì không để Du Như Băng chịu trừng phạt vô ích.
Trầm tư trong không gian của mình, một tiếng chuông cuộc gọi đến cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô rũ mắt nhìn xuống, phát hiện là Du Như Băng gọi điện.
Cô vuốt ve ngón tay, đưa điện thoại di động lên tai: "Sao?"
"Tiểu Đường à." Người đối diện bỗng nhiên khẽ gọi cô một tiếng.
Đường Hàn Thu: "......"
Tuy rằng cô biết Du Như Băng thực tế so với mình lớn hơn năm tuổi, nhưng đột ngột bị gọi như vậy thực sự không quen, hơn nữa tuổi bây giờ của cô ấy cũng không có lớn hơn cô năm tuổi đâu.
Du Như Băng tang thương nói: "Tôi không nghĩ tới đó."
Đường Hàn Thu nghi ngờ cau mày lại: "Không nghĩ tới gì?"
Du Như Băng: "Không nghĩ tới tôi xem cô là bạn bè, cô lại muốn ngủ với tôi."
Cô ấy thở dài: "Aizz, thật là thói đời ngày sau, lòng người khó đoán......"
Đường Hàn Thu vẻ mặt như ở trong mơ chưa tỉnh: "???"
Tôi khi nào có loại suy nghĩ này, tại sao tôi còn không biết???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.