Đường Hàn Thu cúp điện thoại, sau đó gọi lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi bản thân tin tưởng điều mình vừa chứng kiến, ánh mắt dần ảm đạm, đáy mắt tràn ra một tầng sương tuyết. 
—— "Cô là con rối không biết nghe lời." 
Con rối không biết nghe lời. 
Năm ngón tay góc cạnh rõ ràng nắm chặt lại, chiếc điện thoại màu trắng bị nắm gắt gao trong lòng bàn tay. 
Du Như Băng...... 
Thì ra tất cả đều bị cô ấy khống chế...... 
Xương trên mu bàn tay của cô nổi lên, tàn nhẫn như đang bóp chặt cái cổ yếu ớt của ai đó. Hoảng hốt đan xen, giống như quay về cái ngày mưa gió lơ lửng đời trước, hôm nay cô cũng như vậy —— cứ thế dùng sức cứ thế mà tức giận, hận không thể vặn gãy cổ con cưng của thế giới này! 
Cho dù một đời này cô không bị khống chế, cô cũng cảm thấy tức giận không thôi. 
Cô cảm thấy mình bị đùa bỡn, cảm thấy mình ngu ngốc không ai bằng. 
Tự cho là đúng người đó vô tội nhất đáng thương nhất —— vừa lúc lại là người phía sau kiểm soát mọi thứ! 
Vô tội? Đáng thương? 
Đường Hàn Thu cô bây giờ quả thực đáng chê cười! 
Một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa được người khác mở ra, khuôn mặt đã từng vô cùng thương cảm vô cùng quen thuộc ấy đột nhiên nhảy vào tầm mắt, biểu tình vô tội mờ mịt trước sau như một. 
Du Như Băng bước vào một bước liền đụng phải tầm mắt của Đường Hàn Thu. Cặp mắt xinh đẹp đó nhìn chằm chằm mình không chớp, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-vai-chinh/1017112/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.