Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh. Khô ráo, thoáng đãng...Nói chung là đẹp hết chỗ chê. Khác với thường ngày, nàng rất hay ngủ nướng. Hôm nay, lại dậy sớm đến vậy...Tiểu An bước vào phòng lấy làm lạ, sao hôm nay tỷ ấy dậy sớm vậy. Có chuyện gì hay sao, thảo nào hôm qua trời mưa to thế. Thấy Tiểu An bước vào, nàng hớn ha...hớn hở.
"Tiểu An, mau...giúp ta chải đầu...còn đi lấy bảo bối nữa chứ..."
"Tỷ bảo bối gì vậy, có đáng giá không...muội có phần không?"
"Ha ha ha...yên tâm...yên tâm sẽ có phần cho muội"
Xong xuôi nàng chạy một mạch ra hoa viên. Nơi có những cái cây cổ thụ siêu to khổng lồ. Nàng vui lắm, trên tay còn sách một chiếc giỏ cực bự. Đưa giỏ cho Tiểu An, rồi một mạch trèo như khỉ lên trên ngọn cây. Nhìn xuống nói với Tiểu An:
"An ới ơi...hấng nhé, ta hái được sẽ ném xuống liền..."
"\-Hả...đây là bảo bối mà tỷ nói đến á? Cái này đầy ngoài chợ ra, trong phủ cũng nhiều nữa. Tỷ cần muội liền đi lấy cho"
Thì ra thứ mà nàng nói lại là nấm mèo, nàng rất thích ăn nó bởi vì độ giòn sần sật. Mà phải tự tay hái lúc còn tươi mới cơ. An toàn, lại còn có thể làm được rất nhiều món ngon. Ví như trứng chiên đậu phụ nấm mèo, tai heo cuộn nấm mèo hoặc là xôi thịt băm nấm mèo...
Chỉ một chút thôi, nàng đã hái sắp đầy một giỏ. Nàng vừa hái vừa buôn với Tiểu An:
"Tiểu An muội không biết đó thôi, nắm mèo rất tốt cho sức khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241540/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.