Thái phi lên tiếng khen ngợi nàng không ngớt, tỏ ý ưng nàng lắm. Bà nghĩ nàng không có chỗ dựa cũng tốt. Tránh việc rước hoạ vào thân, mong nguyện của bà là có thể thấy con trai của mình bình an, vui vẻ cả đời.
Thái phi:
"Vũ nhi trừng nào con mới chịu rước Tiểu Tuyết vậy. Sớm cho con bé danh phận, tránh người ngoài dị nghị"
Nàng nghĩ không thể để mẫu phi của hắn hiểu lầm thêm nữa. Nàng quyết định lên tiếng giải thích.
Nàng nói:
"Nương nương, thực ra không phải như..."
Nàng đang nói nửa chừng, vị Thái phi này. Đột nhiên ho dữ dội, còn ho ra cả máu. Xem ra là bệnh không nhẹ, chàng nhìn thấy mẫu phi mình như vậy. Thì lo lắng do hỏi, Diệu Thiền thẩm.
Chàng:
"Diệu Cô cô, bệnh này của mẫu phi con là sao vậy?"
Diệu thiền thẩm, quay sang nhìn ý tứ của Thái phi. Ấp a ấp úng không giám nói. Vì Thái phi là không muốn cho con trai mình thêm lo lắng, thêm gánh nặng.
Chàng lên tiếng:
"Diệu cô cô, người mau nói. Rốt cuộc mẫu phi con làm sao?"
Diệu Thiền thẩm, quyết định nói ra. Mặc cho chủ tử mình đã căn dặn là không được nói.
Thái phi thấy vậy ra sức can ngăn:
"Diệu Thiền bà là không còn nghe theo lời ta nữa phải không?"
Diệu Thiền thẩm rơi vào thế bí, khi bị kẹp giữa hai người. Nhưng bà là một lòng muốn chủ tử mình khỏi bệnh, cho dù thế nào thì bà cũng nhất định phải nói sự thật cho chàng biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241508/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.