Tại khu giải quyết nỗi buồn, Châu Tử bơ phờ bước ra.
Ọc...ọc...ọc...
\(Tiếng bụng kêu, như chưa được thoả mãn\).
Châu Tử:
"Không phải chứ, hôm nay mình đã ăn phải thứ gì thế không biết. Xin lỗi Nhuận Đông ta..."ọc...ọc...ọc \(Nhuận Đông anh ảnh vệ đang ở cùng với Tuyết\).
Nhuận Đông:
"Cô nương chạy trước, ta sẽ ứng phó..."
Nàng nghĩ giờ cho mình chạy thì bọn chúng cũng nhất định đuổi mình. Mà chạy thế nào được cơ chứ.
Anh ảnh vệ Nhuận Đông thấy nàng không chịu chạy. Liền nghĩ, hay cô nương ấy lo cho mình. \(Lắc đầu tỉnh ngộ\). "Không...không...cô nương ấy là của Vương gia...sẽ không để ý tới mình đâu"
"\-Cô nương mau chạy, đừng chần chừ nữa"
Nàng quát:
"Chạy không nổi, bị vây kín rồi. Chỉ đành ứng chiến thôi"
Anh ảnh vệ này đưa mắt nhìn lên trên, ý muốn nói là nàng dùng khinh công để tẩu thoát. Nhưng nàng đâu có biết kinh công đâu trời. Nàng ngại quá tảng lờ đi, làm như không biết.
"Lên..."
\(Tên cầm đầu\).
Bịch...bịch...
Nàng tiến đến giao đấu một hồi kịch liệt với chúng.
"Hây...da...
Nè...cho mượn chút coi"
\(Nàng cướp kiếm từ tay đối phương\).
Keng...keng...
Nàng nói:
"Muốn đấu với ta, về luyện thêm đi. Nhưng ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó đâu"
Nói rồi nàng vung kiếm cứ thế mà chém xuống...xoẹt...
Anh ảnh vệ \(Nhuận Đông\):
"Cô nương lợi hại..."
\(Ánh mắt tròn xoe ngưỡng mộ\).
Mải chú ý đến nàng, phía sau Nhuận Đông bất ngờ bị tập kích.
Nàng:
"Phía sau...không kịp rồi"
Nàng lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-la-cua-bon-vuong-ta/2241505/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.