Chương trước
Chương sau
Trường An náo nhiệt hơn những gì Nhạn Thư tưởng tượng, khiến nàng “vui quên cả đất trời”, bởi vậy nên nàng càng không thể hiểu, mẫu thân mình là người thích những nơi nhộn nhịp, tại sao không chịu trở về đây?

Lúc này trời sáng khí trong, nước trôi êm đềm, hoa mai gần Khúc Giang Trì đã nở, nhìn từ xa trông rực rỡ như hoàng hôn.

Nhạn Thư chậm rãi cưỡi ngựa vòng quanh hồ ngắm cảnh, cho đến trưa, nàng đến nhà hàng gần bên sông để dùng cơm. Nàng gọi đồ ăn ngon và chút rượu, nàng đang ngẫm nghĩ sau giờ Ngọ nên làm gì để giết thời gian thì nghe thấy gian ở phía tây truyền đến âm thanh ồn ào.

Là hai cha con kéo đàn bán nghệ.

Lão ông tuổi đã cao, bị mù một mắt, chân cũng không linh hoạt lắm, nhưng lão phải chắn trước hai nam tử để bảo vệ nữ nhi ở sau lưng.

Nhạn Thư nhìn một lúc, cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Khách ở bàn kia gọi đến đàn hát, nhưng sau khi hát xong thì không chịu trả tiền, còn nhất quyết ép cô nương kia uống vài chén cùng với bọn hắn.

Cô nương không có sức bị ép uống, nàng cố mọi cách để đẩy ra lại chọc cho bọn chúng tức giận.

“Ngươi đừng ở đây giả vờ ngoan hiền,” một công tử mặc áo gấm đẹp đẽ dựa vào cửa sổ, ngông nghênh: “Bản công tử bảo ngươi hầu rượu là đã cho ngươi thể diện rồi, ngươi đừng có mà không biết điều, để rồi mất sạch mặt mũi!”

Thoạt nhìn tuổi hắn không lớn lắm, chưa hẳn đã qua nhược quán (20 tuổi),nhưng lộ rõ dáng vẻ ăn chơi trác táng.

Đang nói chuyện, ông lão tóc trắng té ngã trên đất, cô nương hát xướng bị đè xuống bàn, trước mặt là rượu đã rót sẵn.

“Rượu này mười lượng bạc một bình, kẻ hát xướng như ngươi thì đáng giá bao nhiêu,” công tử áo gấm liếc nhìn nàng, cười cười nói: “Xem như là gia đây thưởng cho ngươi!”

Hắn hất cằm, lập tức có hai người đi lên muốn rót rượu cho cô nương kia.

Chỉ là, họ còn chưa làm gì, thì bàn tay ấn lên vai cô nương kia bị quất mạnh, tiếp theo là bàn tay đang bưng chén rượu cũng chung kiếp nạn.

Nhạn Thư ra tay cực nặng, trên tay hai người lập tức hiện ra một vệt đỏ dữ tợn, bọn chúng đau điếng kêu la, chén rượu bị ném lên bàn, tung toé bừa bộn.

“Thật bất cẩn mà,” Nhạn Thư nghe hai người chật vật kêu la, nàng chậc một tiếng: “Đồ ngốc!”



Nói xong, nàng khẽ vỗ vai cô nương kia, giọng nói chầm chậm: “Đừng sợ, ngươi đi xem thương thế của phụ thân mình thế nào đi!”

Công tử áo gấm giương mắt nhìn nàng, hắn nghiến răng: “Ai cho ngươi cái gan phá rối ở đây, có biết thân phận của ta là gì không? Có biết ta…”

“Ngươi ba tuổi sao?” Nhạn Thư xoay xoay chiếc đũa vừa đánh hai người kia, nàng trừng mắt: “Có phải ngươi còn muốn nói cho ta biết cha của ngươi là ai không?”

Từ xưa đến nay, nàng chướng mắt nhất là loại người này.

Dường như bị nàng đoán được tâm tư, công tử kia nghẹn họng, tức đến mức đỏ mặt, tiếp sau đó, hắn hung hăng ra lệnh cho hai người khác: “Bắt nha đầu chết tiệt kia lại cho ta!”

Từ nhỏ, Nhạn Thư đã được đi theo cha học võ công, tuy sức lực có hạn nhưng để “dạy dỗ” vài ba tên công tử ăn chơi trác táng suốt đời sống trong nhung lụa này thì không khó khăn gì.

Nàng không thèm động đến đoản đao bên hông, chỉ dùng một chiếc đũa đã khiến bọn họ “quỷ khóc, sói gào”.

Chưởng quầy biết được sự việc, lão vội chạy đến can ngăn.

“Chỗ bàn ghế chén đĩa này ta sẽ đền!” Nhạn Thư hứa hẹn.

“Điều này không quan trọng,” chưởng quầy thấy nàng không hiểu rõ tình thế bản thân, nên hắn hạ giọng nói nhỏ: “Người ngươi đang đánh là tiểu công tử của phủ Thọ vương đấy!”

Nhạn Thư sửng sốt.

Từ nhỏ nàng đã ở Tây Cảnh, chuyện trong triều hoàn toàn không biết gì cả, sau khi nhập kinh cũng không đi tìm hiểu. Nhưng mấy hôm trước nàng đi trà lâu nghe Thuyết Thư kể chuyện, từng có nghe những người khác bàn tán rằng đương kim Thánh Thượng không có con, sau này sẽ chọn người trong tông thất để kế nhiệm.

Nếu nàng nhớ không lầm thì bọn họ có nhắc đến trưởng tử của phủ Thọ Vương.

Có huynh trưởng như vậy, chẳng trách tiểu công tử này hống hách kiêu ngạo đến vậy.

Lúc này, Nhạn Thư biết mình động vào nhầm người, nhưng nàng không nghe lời chưởng quầy đi cúi đầu xin lỗi: “Là do hắn ỷ thế hiếp người trước!”

“Bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu thật to ba cái, biết đâu ta có thể tha cho ngươi một mạng,” Bùi Tông che vết hằn đỏ trên mu bàn tay, hắn hung hăng nói: “Bằng không, đừng hòng rời khỏi đây!”

“Cha me ta còn không bắt ta dập đầu, ngươi là cái thá gì?” Nhạn Thư cười lạnh: “Thế nào, ngươi cả gan dám giết ta sao?”

Chưởng quầy nghe khẩu khí của nàng, bất giác đầu muốn phình to hơn: “Tiểu nãi nãi của ta ơi, ngươi hà tất phải làm vậy?”

Bùi Tông nổi trận lôi đình, chỉ vào chóp mũi Nhạn Thư, nói: “Ngươi chờ đó…”

Nơi này đang giằng co, thì phía sau có hạ nhân hớt hải chạy tới báo tin: “Thị vệ đang ở dưới lầu!”

Mọi người cho rằng đó là thị vệ của phủ Thọ vương, Bùi Tông cũng nghĩ vậy, hắn khôi phục lại dáng vẻ ngông nghênh lúc trước. Nhưng không ai có thể ngờ, người lộ diện lại là một nội thị lớn tuổi.

Những người khác đều ngơ ngác, chỉ có Bùi Tông từng tiến cung diện thánh mới nhận ra người kia: “Thường tổng quản?”

Nhưng Thường tổng quản không hề khách sáo với hắn như dạo trước nữa, y nhìn về phía Bùi Tông, rồi sau đó nhìn sang dã nha đầu đang tức giận kia.

“Thỉnh hai vị theo lão nô một chuyến!”

Bùi Tông không dám tin: “Cái gì?”

Nhạn Thư mờ mịt chỉ vào bản thân: “Ta sao?”



“Đúng vậy!” Thường tổng quản hơi mỉm cười: “Thánh Thượng hôm nay có đến Phù Dung Viên, nghe nói ở đây xảy ra tranh chấp nên đặc biệt sai lão nô đến thỉnh hai vị sang!”

Nhạn Thư ngẩng cao đầu, không thẹn với lương tâm lập tức đi theo.

Còn Bùi Tông lại hoảng hốt cực độ.

Hắn luôn sợ Kim Thượng, song hắn lại không thể nghĩ ra, chỉ chút chuyện nhỏ này mà Thánh Thượng cũng tự mình hỏi đến sao?



Do dự một lát, Bùi Tông cắn răng đi theo, hắn muốn hỏi Thường tổng quản chút manh mối.

Nhưng lúc này, gương mặt của Thường tổng quản vô cảm, không thèm “ban ơn” cho điệu bộ lấy lòng của hắn.

Trong Phù Dung Viên, hoa cỏ um tùm, liễu xanh rợp bóng, chốc chốc có vài chú chim bói cá hót líu lo.

Khi đến Tử Vân Lâu, đột nhiên Nhạn Thư cảm thấy căng thẳng, tuy nói nàng không thẹn với lương tâm nhưng nếu Thánh Thượng thiên vị Thọ vương thì sao?

Thật ra, chỉ mình nàng bị phạt thì không sao, nhưng làm ơn đừng liên luỵ đến cha nàng.

Hoàng Thành đúng là phiền phức, cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra vì sao mẫu thân nàng không thích nơi này.

Nhạn Thư cố nhớ lễ nghi ở đây, khi vào trong điện, nàng cúi mắt xuống, hành lễ một cách ngượng nghịu, sau đó nàng lại nghe được một giọng nói hơi quen quen: “Đứng lên đi!”

Nàng bạo gan ngước mắt lên nhìn, giây tiếp theo liền sững người tại chỗ.

Nam tử ngồi phía trước mặc thường phục quý giá, mơ hồ có thể nhìn ra được hoa văn thêu chỉ vàng, mang một chiếc thắt lưng nhỏ quanh eo, thể hiện sự phú quý của thiên gia. Người này và người áo xanh nàng gặp ngày ấy cứ như hai người khác biệt hoàn toàn.

Tướng mạo này, rõ ràng nàng đã gặp ở chợ đêm lúc trước.

Người tôn quý như Thánh Thượng lại thích cải trang đi dạo chợ đêm sao?

Nhạn Thư mở to mắt sửng sốt một hồi, lúc sau mới thấy Trần Thái Phó đứng bên cạnh, nàng thoáng thở ra.

“Hai người tranh cãi nhau vì chuyện gì?”

Trên đường đi, Bùi Tông đã nghĩ ra được câu trả lời, nghe Thánh Thượng hỏi, hắn lập tức đưa ra những lý do chính đáng để thoát tội.

Hắn phủi sạch sẽ, đổ mọi tội lỗi lên người Nhạn Thư.

“Ngươi rõ ràng muốn đổi trắng thay đen!” Nhạn Thư tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, nàng quay nhìn vị Hoàng Đế trên cao: “Thánh Thượng đừng tin hắn…”

Vừa nói được nừa câu, nàng mới ý thức được hành động của mình không đúng, sau đó vội vàng cúi đầu.

Thánh Thượng không bắt lỗi thất lễ của nàng, còn cười nói: “Không cần sợ, ngươi cứ nói đi!”

Nhạn Thư lấy lại bình tĩnh, kể tường tận sự việc.

Bùi Tông còn đang muốn cãi lại, nhưng Thánh Thượng không cho hắn có cơ hội mở lời, chỉ nói: “Tiểu Hoà, ngươi nói xem!”

“Khi nô tỳ phụng mệnh tuần tra xung quanh, chính mắt nô tỳ nhìn thấy, vị cô nương này không hề có nửa câu giả dối!”



Nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, Nhạn Thư nén cười nhìn qua, chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc kín đáo đang đứng trong góc, y phục gọn gàng, hơi thở rất nhẹ, vừa nhìn là biết người học võ.

Vừa rồi khi Nhạn Thư đến đây, nàng không hề biết còn có người như vậy.

“Bùi Tông,” Thánh Thượng gọi: “Quay về phủ suy ngẫm lại, không có lệnh của trẫm, ngươi đừng ra ngoài làm mất mặt thiên gia!”

Bùi Tông nghe ra ý tứ của những lời này, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

Trông thấy hắn run bần bật như thế này, so với dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn ở trà lâu bên sông kia thật sự cách nhau một trời một vực. Nhạn thư cảm thấy vui sướng hả hê, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

“Thánh Thượng anh minh!” Nhạn Thư thật lòng khen, nàng hành lễ rồi cáo lui.

Sau khi mọi người đều lui ra, bên trong chỉ còn lại hai quân thần.

Trần Cảnh mở miệng trước: “Lần trước khi gặp nàng, thần chỉ cảm thấy vẻ ngoài của nàng rất giống vị kia. Hôm nay gặp lại mới biết, tính tình cũng như nhau!”

Đều “thích lo chuyện bao đồng”, không biết trời cao đất dày là gì.

Nhưng điều khác là, lúc trước Bùi Thừa Tư không thể che chở cho Vân Kiều được, khiến nàng gặp vô vàn khó khăn, để rồi tuyệt vọng đến cực độ. Cho đến hôm nay, cuối cùng hắn có thể dễ dàng bảo vệ được người trong lòng mình, song, đã quá muộn, chuyện cũ không thể thay đổi được gì, chỉ có thể hành động thế này, xem như lời an ủi.

Bùi Thừa Tư liếc nhìn hắn: “Dựa vào thân thể của Thái Phó hiện giờ nên yên tâm ở nhà nghỉ ngơi mới phải!”

“Sinh lão bệnh tử, rồi ai cũng sẽ đến!” Trần Cảnh thở hổn hển nói, sau lại cười: “Huống hồ, nếu thân thể này của thần nghỉ ngơi tốt, há chẳng phải khiến Thánh Thượng càng thêm khó chịu sao?”

Mấy năm nay, người ngoài nhìn vào trông như một quân hiền một trung thần, nhưng chính Trần Cảnh hiểu rõ hơn ai hết, Bùi Thừa Tư đã muốn mạng hắn từ lâu.

Hơn hai mươi năm trước, Trần Cảnh gõ cửa nhà thư sinh kia, lấy huyết thù của Yến gia kích động hắn, lại đem quyền thế ra để dụ dỗ hắn, đẩy hắn vào ngã rẽ vốn không thuộc về hắn thì nên lường trước được ngày hôm nay.

Chỉ là số mệnh đã vậy, bọn họ không có lựa chọn nào khác.

“Mấy năm nay trẫm ngồi ở trên cao, thấy cũng đủ nhiều, dần dần cũng hiểu được những nỗ lực của Thái Phó năm đó…” Bùi Thừa Tư ấn ngực đè nén cơn ho đến dồn dập: “Chỉ là, Trẫm không còn sống được bao lâu nữa…”

Hắn sẽ không động vào dòng dõi Trần gia, để tránh cho triều đình rung chuyển, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không có cách nào tha thứ cho Trần Cảnh, cũng như tha thứ cho chính mình.

“Không tận mắt nhìn thấy ngươi chết, ta thật sự không cam lòng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.