Chương trước
Chương sau
Cho dù Kỳ Thư Tiên kỳ thật hoàn toàn không yêu nàng......

Sau khi hai người rời khỏi Cục Dân Chính, Kỳ Thư Tiên lấy di động ra gọi điện cho cha mẹ.

Thẩm Đan cùng Kỳ Lâm hai người ở nhà đợi đã lâu, nhận được điện thoại, Thẩm Đan vội vàng hỏi: "Kỳ Thư Tiên, thế nào rồi? Đăng ký xong chưa?"

Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, ngượng ngùng nhìn về phía Lục Nghi Thanh cũng đang nghe cha mẹ nàng nói chuyện, không nhịn cười: "Đăng ký xong rồi ạ. Con cùng Nghi Thanh đang cầm giấy hôn thú đứng trước cửa Cục Dân Chính đây."

Thẩm Đan yên lòng, trong giọng nói chứa sự mừng rỡ khôn tả: "Thật a? Tốt quá rồi thật tốt quá rồi."

Nàng lại nói: "Vậy hôm nay các con tới đây ăn cơm không? Hay là đi nhà mẹ Lục?"

Mẹ Lục......

Kỳ Thư Tiên nở nụ cười, nàng còn chưa sửa miệng nhanh đến thế, Kỳ Thư Tiên nhìn về phía Lục Nghi Thanh đang nhỏ giọng tiếp điện thoại, thấy nàng giải thích: "Mẹ mình hỏi bọn mình định ăn cơm ở đâu?"

Lục Phân hình như là nghe loáng thoáng thấy tiếng Kỳ Thư Tiên: "Nghi Thanh, nếu là tiện thì hôm nay về nhà ăn cơm đi."

Cũng không có gì là không tiện.

Lục Nghi Thanh bàn bạc với Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên không có ý kiến gì, nàng bảo Thẩm Đan: "Mình với Nghi Thanh sang nhà Lục a di ăn cơm đi."

Thẩm Đan không cảm thấy chạnh lòng, nàng nói: "Vậy cũng tốt, con còn biết chút lễ phép. Tới nhà bên kia cần phải sửa miệng, đều đã kết hôn rồi."

Nàng nhỏ giọng răn dạy: "Đừng tỏ ra xa cách như vậy có biết không?"

Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn giày cao gót của mình, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con biết rồi." Mình lại không phải cái gì cũng không biết.

Lục Phân trò chuyện với Lục Nghi Thanh một hai câu, rồi cúp điện thoại.

Lục Nghi Thanh nhìn ra Kỳ Thư Tiên thần sắc không thích hợp, nàng nghĩ nghĩ suy đoán nguyên do.

Thẩm Đan a di vẫn luôn đặt kỳ vọng rất cao với Kỳ Thư Tiên, thường không hài lòng với việc Kỳ Thư Tiên làm, ghét bỏ nàng chân tay vụng về.

Yêu thì vẫn yêu, tuy việc vọng nữ thành phượng khá phổ biến, nhưng Thẩm Đan a di yêu cầu thật sự là quá cao.

Bé phượng hoàng Kỳ Thư Tiên này rất tốt a, cao ngạo lại xinh đẹp còn săn sóc nữa.

Thiệt thòi duy nhất là đã bị vịt con xấu xí như mình lừa đi mất rồi.

Lục Nghi Thanh duỗi tay nắm lấy tay Kỳ Thư Tiên, thần sắc ôn nhu đến kỳ cục: "Tiên Tiên, cười một cái đi."

Nàng thậm chí khó có được mà nói đùa: "Có phải là không muốn đi gặp mẹ vợ cha vợ a?"

Mẹ vợ cha vợ......

Nghe mất từ này phát ra từ miệng Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên cảm thấy không quá chân thật, nhưng tâm tình xác thật tốt hơn rất nhiều, nàng nói: "Đúng là có cảm thấy như vậy một chút?"

Tầm mắt Lục Nghi Thanh nghi hoặc nhìn qua.

Kỳ Thư Tiên quay đầu đi, thấy ngượng ngùng, rầm rì: "Con dâu xấu khi đi gặp cha mẹ vợ chắc chắn sẽ cảm thấy khẩn trương nha."

"Phụt" Lục Nghi Thanh nhịn không được cười ra tiếng, bộ dáng Kỳ Thư Tiên như là cô vợ nhỏ đang bị khi dễ, nàng cười nói: "Cậu chính là phượng hoàng nha, nơi nào xấu được."

"Phượng hoàng?" Kỳ Thư Tiên bị này xưng hô chọc có chút buồn cười, trước kia có người nói nàng là một con khổng tước, luôn lấy ngoại hình lóa mắt mặt ngoài để hấp dẫn người khác phái, cao ngạo lại sặc sỡ lộng lẫy, Kỳ Thư Tiên không thích cách xưng hô này.

Bởi vì nàng không mong muốn có một ngoại hình kiểu đó.

Nhưng khi Lục Nghi Thanh nói nàng là phượng hoàng, nghe thôi đã thấy xinh đẹp lại cao quý, thậm chí còn mang sắc thái thần thánh.

Kỳ Thư Tiên biệt nữu lên, nàng sắc mặt hồng hồng nhìn về phía Lục Nghi Thanh, hỏi lại: "Vậy cậu là gì a?"

Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo

Lục Nghi Thanh nghĩ nghĩ, đúng sự thật đáp: "Mình là vịt con xấu xí."

Kỳ Thư Tiên: "......"

Nàng biết ngay là Lục Nghi Thanh đối bản thân mình chưa nhận thức đúng.

Thanh lãnh, bạch bạch, ngạo kiều.

Kỳ Thư Tiên nghĩ một loài động vật.

Kỳ Thư Tiên nắm chặt đoàn thịt mềm trong lòng bàn tay, đứng đắn nói: "Cậu chính là thiên nga, bằng không mình cũng sẽ không coi trọng cậu, trắng nõn sạch sẽ rất đáng yêu."

Lục Nghi Thanh thấy nàng mặt mày tràn đầy đắc ý, nàng kiềm chế biểu cảm, cực lực làm thần sắc nhàn nhạt nói: "Phượng hoàng với thiên nga không thể kết đôi sinh sản, không được."

Nghe vậy, Kỳ Thư Tiên cả người đều cứng lại rồi, nàng cũng không biết có phải bệnh nghề nghiệp của Lục Nghi Thanh đang phát tác hay không.

Nàng hoãn trong chốc lát mới tìm lại được thanh âm của chính mình: "Lục lão sư, cậu cái này......"

Tựa hồ như sa mạc lời, nàng than thở nói: "Mình không biết nên đáp lời cậu như nào bây giờ."

Lục Nghi Thanh thấy nàng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhịn không được nở nụ cười, nàng nhướng mày: "Dù sao chúng ta cũng không thể tự nhiên sinh con được, không thể sinh sản liền mặc kệ đi."

Kỳ Thư Tiên bị lời này của nàng làm cho có chút buồn cười, nàng giơ lên ngón tay cái, tán thưởng nói: "Không hổ là Lục lão sư, học thức thật sâu rộng."

Đùa giỡn qua đi, Kỳ Thư Tiên nhịn không được lôi kéo Lục Nghi Thanh đứng lại chụp ảnh, tay hai người tay vòng lấy nhau, để cả giấy hôn thú mới ra lò cũng ở chung khung hình. Nàng viết caption: "Sau hơn mười lăm năm, lấy một loại thân phận khác để ở chung."

Lục Nghi Thanh ghét bỏ nàng làm màu, chỉ share lại post này trong bằng hữu vòng, không có viết gì thêm.

Đăng xong, Kỳ Thư Tiên liền không tiếp tục theo dõi, nàng biết khẳng định sẽ có rất nhiều người nhấn thích bài của nàng, nhưng nàng đăng lên kỳ thật xuất phát từ mục đích thông báo cho bạn bè là chính, những người bạn thân thiết hơn thì vào thời điểm nàng cầu hôn cũng đã biết.

Trước cửa Cục Dân Chính tựa hồ có người đang bán hoa, các cặp đôi mới cưới khi vừa ra tới thường cực kỳ phấn khích, luôn nhịn không được sẽ tiêu tiền mua vài đóa hoa tươi để chúc mừng một chút.

Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua, nàng duỗi tay gọi cô gái bán hoa, nàng nhìn qua, chọn một bó hoa bách hợp đưa cho Kỳ Thư Tiên, nàng cười nói: "Mình nhớ rõ rằng cậu thích hoa bách hợp."

Kỳ Thư Tiên mi mắt cong cong, nàng ngượng ngùng nhận lấy, ngửi ngửi hương hoa bách hợp: "Đúng vậy nha, mình thực thích."

Nàng trêu chọc nói: "Cậu đưa mình lại càng thích."

Lục Nghi Thanh cũng không nhịn mà cười theo, hai người đi về phía xe, Kỳ Thư Tiên đem hoa bách hợp đặt ở ghế sau, lại mở xe cốp xe, phía sau còn đang để hoa hồng nàng đã chuẩn bị sẵn.

Kỳ Thư Tiên cầm hoa khai cửa xe, ở Lục Nghi Thanh kinh ngạc lại vui vẻ trong ánh mắt đưa qua: "Tặng cậu."

Thấy Lục Nghi Thanh ngốc ngốc lăng lăng, nàng nói: "Người khác có, cậu cũng có."

Lục Nghi Thanh nhìn mười một đóa hồng đỏ kia, trong lòng nhịn không được nhảy nhót lên.

Nhiều năm như vậy, nàng và Kỳ Thư Tiên bởi vì có tướng mạo xuất chúng, rất hay nhận được hoa những người khác tặng, nhưng hai người thường xem đều không xem, thẳng tắp tiếp tục đi phía trước, giống như một nữ ma đầu.

Nhưng hiện tại, khi Kỳ Thư Tiên tặng hoa cho nàng lại thấy thật xinh đẹp, Kỳ Thư Tiên ghé sát lại nhìn, chỉ vào một đóa hoa hồng trong đó, lẩm bẩm nói: "Ai da, sao lại héo mất rồi, mình rõ ràng đã hỏi chủ cửa hàng rõ xem hoa có thể giữ được trong bao lâu rồi mà."

Kỳ Thư Tiên ủy khuất: "Xem ra mình đã bị lừa."

Lục Nghi Thanh nhịn không được cười ra tiếng.

Tới Lục gia, thời điểm Kỳ Thư Tiên xuống xe vẫn nhịn không được hít sâu một hơi, nàng rốt cuộc phải gọi một người khác là mẹ, xác thật cần chuẩn bị tâm lý một chút.

Lục Nghi Thanh vươn tay tới đặt trên mu bàn tay Kỳ Thư Tiên: "Kỳ phượng hoàng, đừng khẩn trương."

Kỳ phượng hoàng......

Kỳ Thư Tiên nhịn không được cong cong mi mắt, nàng dùng tay vỗ vỗ mu bàn tay Lục Nghi Thanh: "Được nha, Lục thiên nga."

Hai người nhìn nhau, cố nhịn trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười ra tiếng.

Kỳ Thư Tiên tay xách đồ, lúc đi vào thang máy còn không quên nói với Lục Nghi Thanh: "Mình cảm giác là mình đã dạy hư cậu rồi."

Mặt mày nàng mang ý cười, tựa hồ còn có cả vài phần đắc ý: "Họ hàng của mình đến bây giờ còn tưởng rằng cậu không thích nói chuyện, chuẩn chỉnh một đóa cao lãnh chi hoa đâu."

Lục Nghi Thanh oán trách nhìn nàng một cái.

Kỳ Thư Tiên tiếp tục nói: "Kỳ thật khi ở trước mặt mình chính là một tiểu khả ái sao."

Lục Nghi Thanh không nói, đến trước Lục gia, nàng chỉ chỉ cửa: "Đến nhà cha mẹ vợ rồi, cậu......" Mau tiếp tục mà khẩn trương đi.

Thần sắc Kỳ Thư Tiên đứng đắn hơn rất nhiều, vào lúc Lục Nghi Thanh ấn chuông cửa, Kỳ Thư Tiên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trong những cuốn tiểu thuyết bách hợp gì đó mà mình đọc, có phải đều phải phân chia công thụ hay không a?"

Lời Kỳ Thư Tiên nói quá có thâm ý, mặt Lục Nghi Thanh chỉ thoáng một cái liền đỏ rực, con ngươi thanh lãnh sâu thẳm đều chứa một chút cảm xúc khác thường, nàng nắm chặt đôi tay, bỏ những cảm xúc kì dị kia qua một bên: "Tiên Tiên."

Lại vô thố lại răn dạy.

Vô thố: 🤔kiểu, vừa hoang mang vừa ngại ngùng? có từ tiếng việt nào thích hợp để miêu tả không nhỉ?:))))

Kỳ Thư Tiên nghe mà trong lòng mềm nhũn, nàng nhịn xuống ham muốn muốn tiếp tục trêu chọc Lục Nghi Thanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Được rồi, mở cửa đi, mình muốn gặp cha mẹ vợ." Lúc này mà để cậu làm công, mình không cho đâu.

Đang nói thì cửa được mở ra, ngón tay Lục Nghi Thanh ấn chuông cửa dừng lại giữa không trung.

Lục Phân nhìn thấy là các nàng, sửng sốt một chút, vội vàng bảo hai người tiến vào: "Mẹ còn đang nghĩ bụng thấy có người đứng ở cửa nói chuyện, sao lại không đi vào a?"

Nàng mang hai người vào, kinh ngạc nhìn thoáng qua: "Mặt các con sao mà đều đỏ như vậy?"

Kỳ Thư Tiên cùng Lục Nghi Thanh liếc nhau, đều không có nói chuyện.

Kỳ Thư Tiên hít sâu hai cái, nàng nhớ tới việc mẹ nàng dặn dò nàng cần sửa cách xưng hô.

Nàng nhìn thoáng qua Lục Phân, nhưng luôn cảm thấy chưa đến lúc thích hợp.

Lục Phân đưa hai người vào phòng khách, chỉ chỉ trái cây trên bàn trà: "Thư Tiên, lại đây ăn trái cây đi. Nghi Thanh nói con thích ăn chuối, ăn đào. Mẹ liền chuẩn bị trước một chút."

Nàng cầm một trái chuối đưa cho Kỳ Thư Tiên: "Chuối này là bạn mẹ cho, con nếm thử xem?"

Kỳ thật trước đây khi Kỳ Thư Tiên đối mặt với Lục Phân vốn dĩ đã cảm thấy có chút căng thẳng, bây giờ đổi sang một loại thân phận khác tựa hồ càng thêm lo âu hơn. Nàng giơ tay ra đón lấy quả chuối, tròn vành rõ chữ nói: "Cảm ơn mẹ."

Thuần thục lại thân thiết.

Nhưng Lục Nghi Thanh biết Kỳ Thư Tiên đã mau lo lắng muốn chết, hơn nữa nàng còn đang hoài nghi là nàng đang diễn.

Lục Phân rõ ràng là bị tiếng gọi làm cho sửng sốt, nàng nhìn đôi mắt Kỳ Thư Tiên. Chỉ thấy trong ánh mắt câu nhân như hồ ly của Kỳ Thư Tiên ngập tràn sự chân thành, nàng nhưng thật bị một tiếng gọi làm cho ngượng ngùng.

Khi Lục Nghi Thanh gọi nàng mang theo chút lạnh lùng, còn khi Kỳ Thư Tiên gọi lại nghe hết sức thân thiết.

Nàng còn sắp tưởng Kỳ Thư Tiên là chính mình sinh.

Lục Nghi Thanh cùng Kỳ Thư Tiên ngồi ở trên sô pha, Kỳ Thư Tiên mặt đỏ hồng, nàng vừa rồi chưa có nghe được thanh âm của chính mình, hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi mình gọi như vậy chắc nghe không kỳ lắm đâu nhỉ?"

"Không kỳ quái." Lục Nghi Thanh khóe miệng cong cong.

Kỳ Thư Tiên yên lòng, bóc vỏ chuối: "Vậy ổn rồi."

"Tiên Tiên?"

Ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Thư Tiên nhìn về phía Lục Nghi Thanh, thần sắc Lục Nghi Thanh nhu hòa đi rất nhiều: "Cậu không cần bồn chồn như vậy đâu, cứ theo như cậu thích là được rồi."

Kỳ Thư Tiên cắn miếng chuối, nuốt xuống.

Trong đầu lại bắn ra mấy cái làn đạn.

Không được......

Mẹ mình sẽ phê bình mình.

Mẹ mình thực thích cậu, nàng bảo mình phải đối với cậu thật tốt, mình cũng tự biết.

Nhưng quan trọng nhất chính là, bản thân mình muốn đối tốt với cậu, và phải là tốt nhất.

Tốt đến mức khi mà chúng ta đầu bạc, cậu có thể nhớ lại những việc đó, cảm thấy, chẳng sợ cả đời này không có thích mình đến vậy, nhưng vẫn có thể nói rằng chưa từng cảm thấy hối hận khi cùng mình kết hôn.

_________________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: "Về sau mình muốn thay đổi quan điểm của mình. Phượng hoàng cùng thiên nga chính là một đôi trời sinh."

Lục Nghi Thanh: "......"

P/s:

Câu chuyện tình củm của Kỳ phượng hoàng cùng Lục tiên hạc bắt đầu ha ha ha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.