Sau bữa trưa, Iđo len lén lấy tờ báo trong phòng cha ra xem.
Lẽ ra nàng có thể lấy tờ báo đó một cách tự nhiên trước mặt cha, hoặc là nàng có thể ngồi ngau cái ở chiếc ghế bành cạnh bànviết trong phòng cha mà đọc, thế nhưng nàng mới ở trường dòng về được vài tuần nay. Nàng vẫn còn cảm giác đọc báo là một tội lỗi.
Tất nhiên, hồi ở trong trường dòng, nàng vẫn thấy các cô học sinh ngoại trú lén lút mang báo vào trường cho các cô khác đọc. Cô nào mà đã đọc dù là một bức thư vớ vẩn trên báo chí thì đến thứ bảy vẫn phải xưng tội:
" Con đã đọc tiểu thuyết"
Iđo cũng phải thú tội hai lần. Một lần thực ra không phải nàng đọc, mà nàng chỉ nghe bạn bè thì thầm bàn tán về một câu chuyện tình đăng trên báo. Sau lần đó, nàng đã đoạn tuyệt với những chuyện mà nàng cho là ấn phẩm nguy hiểm. Nàng thường bịt tai lại nếu như nghe thấy các cô bạn xì xào bàn tán về truyện ngắn, truyện tiểu thuyết. Mặc dù quyết tâm vậy nhưng nàng vẫn run cả người vì háo hức tò mò.
Thế là nàng lại xưng tội.
" Con có tội bởi vì con đã tò mò"
Còn bây giờ, nàng đã có thể tự do đọc báo, đọc thơ, đọc tiểu thuyết . - Đọc liên tục cả ngày cũng được. Nàng đã mười chín tuổi. Nếu muốn nàng đã có thể ở lại trường dòng tiếp tục dạy học và trở thành nữ tu sĩ.
Ngay từ lúc bé, Iđo đã không muốn thành nữ tu. Lớn lên chút ít, khi học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ido/1414778/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.