Lương Đông ngày hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, khi rời khỏi phòng bếp còn đặc biệt ngâm nga vài câu hát không rõ ca từ. Lúc Lương Đông bước vào phòng ngủ vẫn không quên ngoái lại phía sau nhìn cái mông nhỏ của Triệu Tử Thiêm một cái rồi lên giọng thông báo:
“Bảo bối, anh bây giờ đi tắm…”
Triệu Tử Thiêm vẫn đứng đó đợi nước sôi để thả xương bò vào gật gật đầu:
“Biết rồi, đi tắm đi”
Lương Đông không thấy Triệu Tử Thiêm quay lại nhìn mình liền gọi thêm một tiếng nữa:
“Bảo bối”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày khó hiểu quay lại phía sau nhìn hắn. Lương Đông ánh mắt không kiêng kỵ, cứ như thể tràn ra ham muốn rõ rệt chiếu thẳng đến phía Triệu Tử Thiêm:
“Dáng người thật đẹp”
Triệu Tử Thiêm không nghe rõ Lương Đông nói cái gì, chính vì thế liền hả một tiếng, Lương Đông làm ra một bộ dạng lưu manh, đầu lưỡi hơi vươn ra liếm vào mép mình một cái rồi hét lớn:
“Dáng người thật đẹp!”
Triệu Tử Thiêm bị tiếng hét kia của Lương Đông làm cho giật mình, bây giờ cậu mới chợt nhớ ra quần của mình vừa rồi đã bị Lương Đông cầm đi, cho nên có chút ngượng ngùng đưa tay kéo áo mình xuống phía dưới một chút. Lương Đông thấy vậy thì bật cười ha ha:
“Còn ngại ngùng cái gì đây”
Lương Đông bước vào phòng tắm vội vàng mở nước lạnh xả xuống chỗ Tiểu Đông Đông, sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng dụ hoặc, hắn mới vừa rồi chỉ nhìn hai mông nhỏ cùng đôi chân thon dài kia đã sặp nhịn không được muốn nhào tới rồi. Nhưng may mắn Lương Đông vẫn kìm chế lại được, hắn hôm nay có cả một buổi tối để chơi đùa, vẫn là đợi bảo bối của hắn nấu cơm cho hắn ăn xong rồi mới đi vào việc chính.
Lương Đông ngày thường tắm rất nhanh, ngày hôm nay hắn đặc biệt cho sữa tắm vào bồn để ngâm người trong đó, tắm thơm một chút nhất định Triệu Tử Thiêm sẽ càng thích. Lương Đông cứ nằm ở trong bồn tắm nghĩ đến bộ dạng xấu hổ vừa rồi của sóc nhỏ nhà mình, càng nghĩ cả người càng phấn chấn, càng nghĩ Tiểu Đông Đông lại càng vực dậy tinh thần… Cuối cùng Lương Đông nhịn không được nữa, trực tiếp đứng dậy với lấy áo choàng tắm khoác lên người rồi bước ra ngoài.
Lương Đông mở cửa bước ra liền nhìn thấy tạp dề màu trắng vứt ở một bên ghế, Triệu Tử Thiêm hiện tại chỉ mặc duy nhất một chiếc áo phông nhạt màu xanh dương miễn cưỡng che được hai cặp mông nhỏ, chân đi đôi dép nê lớn hơn một cỡ, có vẻ như người nào đó không phát hiện ra được sự xuất hiện của hắn, thế cho nên vô cùng tự nhiên mà đưa tay về phía sau gãi gãi bắp đùi một chút. Lương Đông buồn cười bước đến từ phía sau ôm lấy eo của Triệu Tử Thiêm, ngón tay mang theo vết chai sần chạm xuống chỗ vừa rồi Triệu Tử Thiêm gãi:
“Làm sao, ngứa có phải không?”
Triệu Tử Thiêm quay lại phía sau, chóp mũi vừa vặn chạm vào mái tóc vẫn còn ẩm ướt kia của Lương Đông, mùi hương dầu gội đầu tươi mát nhanh chóng truyền tới khứu giác cậu, khiến cho Triệu Tử Thiêm trong nhất thời trầm mê:
“Là bị muỗi chích…”
Lương Đông xấu xa đưa tay về phía trước, lướt dọc từ bụng cậu xuống phía đùi khẽ nói:
“Muỗi cũng thật biết chọn chỗ đi…”
Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn, nhanh tay giữ lấy cái móng lừa không ngoan kia:
“Đừng… còn đang nấu ăn... nha…”
Lương Đông nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai của Triệu Tử Thiêm, một tay ôm eo cậu, một tay ở bên tai còn lại khẽ sờ nhẹ trêu chọc. Triệu Tử Thiêm bị chọc đúng điểm yếu, vội vã rụt cổ lại né tránh:
“Đông à… nồi canh ở trên…”
Lương Đông đưa tay tắt bếp ga, rồi nhấc bổng Triệu Tử Thiêm ngồi trên bàn bếp, hắn hiện tại giống như uống phải thuốc, cứ như vậy điên cuồng hôn khắp mọi nơi trên cơ thể của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cúi đầu nhìn xuống phía dưới, người nào đó hiện tại đã cho cái đầu vuông kia vào trong áo của cậu, khiến cho Triệu Tử Thiêm trong nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào cho phải, nếu bây giờ cậu vén áo lên, Lương Đông nhất định sẽ giống như cá gặp nước không chút kiêng nể gì, nhưng nếu như cậu kéo áo xuống như vậy lại càng không thể được…
Trong lúc Triệu Tử Thiêm vẫn còn đang suy nghĩ làm như thế nào để thoát ra, Lương Đông đã nhanh tay kéo quần lót của cậu vứt xuống sàn nhà. Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp ngăn cản, Lương Đông đã dùng tay nắm chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu rồi, Triệu Tử Thiêm hít một ngụm khí lạnh, hai tay đặt ở trên vai Lương Đông đẩy hắn cách xa mình một chút:
“Đông… đừng như vậy…”
Lương Đông luồn tay vào trong áo của Triệu Tử Thiêm, dùng sức nhéo lấy điểm nhỏ trước ngực cậu. Triệu Tử Thiêm cảm giác giống như có dòng điện chạy qua liền cong người hít thở khó khăn:
“Đông… ha… ưm”
Lương Đông ánh mắt nóng bỏng, tay ở bên dưới cũng di chuyển nhanh hơn. Triệu Tử Thiêm hai tay đặt ở trên vai hắn khẽ run rẩy, ánh mắt kia rõ ràng là đã không còn sức phản kháng, nhưng ngoài miệng vẫn nói ra những lời không thật với lòng. Lương Đông đặc biệt thích bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm, hắn đặc biệt thích thân thể nhiễm mị tình mà mềm mại không chút sức lực… bởi vì chỉ có như vậy con sóc nhỏ bướng bỉnh này mới chịu nghe theo sự dẫn dắt của hắn, tùy ý để cho hắn yêu thương.
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đứng xuống dưới sàn, để cậu quay lưng lại phía sau hắn. Lương Đông nhìn chằm chằm người trước mắt, đầu lưỡi ướt át di chuyển từ gáy xuống phía dưới lưng cậu, Lương Đông cảm giác được mỗi lần đầu lưỡi hắn di chuyển chạm vào gần eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm, thân thể mềm mại kia liền khẽ run rẩy rung chuyển…
Lương Đông giống như nghĩ ra điều gì đó liền lên tiếng:
“Bảo bối…”
Triệu Tử Thiêm chống tay trên bàn bếp, hơi hơi quay người lại nhìn Lương Đông:
“Ha… ưm”
Lương Đông dùng tay xoa hai bên mông của Triệu Tử Thiêm, thỉnh thoảng còn cố tình khẽ lướt qua động nhỏ của cậu:
“Em thật sự không ngoan, đã biết lỗi hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông trêu chọc như vậy liền muốn đứng thẳng người tựa vào Lương Đông, nhưng mà Lương Đông đã nhanh hơn một bước đặt tay ở giữa sống lưng cậu ép người cậu xuống. Triệu Tử Thiêm ưm ưm a a khó chịu không trả lời câu hỏi của Lương Đông.
Lương Đông chậm rãi tách hai bên mông của Triệu Tử Thiêm ra, ngón tay ở bên ngoài cửa động vẽ vòng tròn, có điều hắn lại không có ý định tiến sâu hơn:
“Phải biết nhìn nhận lỗi lầm của mình…”
Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông trêu chọc đến đứng không vững, một chân đã khụy hẳn xuống, may mắn Lương Đông đã nhanh hơn một bước ôm lấy eo chống đỡ cậu. Lương Đông xấu xa hơi nới lỏng tay ra, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng nhanh chóng giữ chặt tay Lương Đông. Lương Đông cúi người cắn nhẹ vào vành tai của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm nhịn không được nữa liền quay người về phía sau, vòng tay ôm lấy cổ Lương Đông cọ cọ vào ngực hắn:
“Đông ưm…”
Lương Đông một tay ôm eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm, một tay di chuyển xuống dưới mông của cậu:
“Không làm nũng”
Triệu Tử Thiêm kéo kéo tay Lương Đông ý muốn hắn giúp cậu. Lương Đông tuy rằng không phản kháng, nhưng hắn tuyệt đối không để cho ai đó được như ý nguyện, Triệu Tử Thiêm thấy làm nũng không được liền bĩu môi vùng vằng nói:
“Biết rồi, biết rồi ha…”
Lương Đông bế Triệu Tử Thiêm, hai tay ở bên dưới đỡ lấy mông cậu, Tiểu Thiêm Thiêm hiện tại giống như tức giận chọc chọc vào bụng hắn. Lương Đông buồn cười nhìn Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Em biết cái gì?”
Triệu Tử Thiêm nhìn chằm chằm Tiểu Thiêm Thiêm rồi lại nhìn Lương Đông, tay nhỏ đánh đánh vào vai hắn:
“Đã nói biết rồi mà… hừ hừ…”
Lương Đông truy hỏi đến cùng:
“Biết cái gì?”
Triệu Tử Thiêm gục đầu vào vai Lương Đông nhỏ giọng:
“Biết sai… người ta là không nên lừa gạt Đông…”
Lương Đông trầm giọng cố gắng khắc chế dục vọng trong lòng:
“Nói trọng điểm đi”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, ánh mắt sớm đã mị đi:
“Đó còn không phải trọng điểm hay sao?”
Lương Đông cố ý hơi nới lỏng tay ra một chút, Triệu Tử Thiêm bị giật mình, hai chân vội vã dùng sức quặp chặt eo hắn. Triệu Tử Thiêm im lặng trong vài giây vẫn không tìm được trọng điểm trong lời nói kia của Lương Đông, chính vì thế đành cúi đầu hôn xuống khắp gương mặt hắn. Lương Đông không có hành động gì tiếp theo khiến cho Triệu Tử Thiêm trong lòng càng khẩn trương, cậu là sắp nhịn không nổi nữa rồi, miệng nhỏ chu về phía trước hờn trách:
“Đông… nha nha… còn như vậy… có phải không quan tâm Thiêm Thiêm… hừm…”
Lương Đông cũng là bị thân thể mềm nhũn kia cọ cọ đến mức sắp nổ tung, ngón tay ở phía dưới mông của Triệu Tử Thiêm đã dần dần tiến vào động nhỏ. Lương Đông ánh mắt nhu tình, giọng nói mang theo hơi nhiệt nóng bỏng ghé sát tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Còn ấm ức?”
Triệu Tử Thiêm ôm chặt cổ Lương Đông, hai nơi mẫn cảm nhất đều bị ai kia tùy ý trêu chọc, cậu hiện tại sớm đã chìm vào mê man không còn rõ ràng nữa, chỉ còn biết ưm a cho qua chuyện. Lương Đông xoay người bế Triệu Tử Thiêm vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói:
“Nói cho em biết trọng điểm… nhớ kỹ lần sau không được phép tự làm mình bị thương, có biết chưa?”
Triệu Tử Thiêm hơi ngưng lại một chút cúi đầu nhìn Lương Đông, kết quả khẽ mỉm cười gật gật cái đầu:
“Đã biết… ưm”
Lương Đông chậm rãi để Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường lớn, Triệu Tử Thiêm đặc biệt thích những màu sắc tươi sáng, ngày hôm đó lúc cùng hắn đi chọn ga chải giường, chọn mãi chọn mãi cuối cùng mới được một bộ ưng ý. Lương Đông khi ấy nói đại màu đỏ, Triệu Tử Thiêm liền lắc đầu nói có phải đám cưới đâu mà màu đỏ. Lương Đông nói màu tím, Triệu Tử Thiêm lại nói màu tím hơi tối… Triệu Tử Thiêm nói màu xanh, Lương Đông ngàn lần không đồng ý, bởi vì như vậy Triệu Tử Thiêm nằm trên giường, còn không phải là đè lên hắn rồi sao. Cuối cùng sau một hồi suy xét vẫn là chọn màu trắng.
Bây giờ mới chỉ lăm giờ chiều, sắc trời tối dần nhưng vẫn có ánh sáng, Triệu Tử Thiêm nằm ở trên giường lớn cả người giống như toát ra phòng thái dụ hoặc liên tục mời gọi hắn. Cái gì gọi là phong tình vạn chủng, cái gì gọi là chỉ một ánh nhìn liền làm cho người ta mất đi sức lực, cái gì gọi là trầm mê mị hoặc, sóc nhỏ nhà hắn đều có thể trong một tích tắc tạo lên.
Phòng ngủ không phải đặc biệt rộng rãi, nhưng cửa sổ lại vô cùng lớn, rèm cửa hiện tại vẫn đang mở, bên ngoài là những tòa nhà cao tầng sáng đèn, Triệu Tử Thiêm nằm đó im lăng, khác biệt hoàn toàn với những thứ mĩ miều nhiều màu sắc bên ngoài tấm kính kia, nhưng không hiểu sao thân thể bé nhỏ này lại là thứ vô cùng hoàn mỹ, ít nhất là đối với riêng mình hắn.
Triệu Tử Thiêm hơi hơi mất tự nhiên khi bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cậu nhấc chân khẽ chạm vào người Lương Đông, ý nghĩ chỉ đơn giản là muốn động vào người hắn một cái, nhưng chân theo tầm với lại chạm vào đúng Tiểu Đông Đông. Lương Đông cúi người nhìn chằm chằm cái chân nhỏ kia, sau đó nhanh tay nắm chặt cổ chân Triệu Tử Thiêm cười xấu xa:
“Đại Thiêm, này là ý làm sao?”
Triệu Tử Thiêm xấu hổ, cố gắng nói thật rõ ràng:
“Anh nhìn cái gì… cứ thất thần”
Lương Đông đột nhiên ngả người, cúi xuống hôn từ mũi chân đến tận bắp đùi của Triệu Tử Thiêm rồi dừng lại:
“Anh nói em, có phải càng ngày càng không ngoan hay không?”
Triệu Tử Thiêm bị đầu lưỡi kia trêu chọc phía bên dưới, khiến cho thân thể cũng không thể yêu ổn lấp lửng theo:
“Mới không có đâu… như thế nào gọi là không ngoan chứ?”
Lương Đông hơi cắn nhẹ vào bắp đùi Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm nhịn không được ô hô hai tiếng nắm chặt lấy tóc Lương Đông. Lương Đông cười nhẹ nói:
“Như thế này gọi là ngoan… hay là không ngoan?”
Triệu Tử Thiêm hừ hừ đáp:
“Ưm… ngoan… ha”
Lương Đông buồn cười kéo Triệu Tử Thiêm ngồi lên đùi mình:
“Đúng vậy, bảo bối vô cùng rất nghe lời”
Triệu Tử Thiêm cảm giác có cái gì không đúng, liền lắc đầu sửa lời:
“Em tại sao phải nghe lời anh chứ?”
Lương Đông nhanh chóng hôn lấy khuôn miệng đang chu về phía trước kia:
“Tự tới đi…”
Ý của Lương Đông là muốn nói Triệu Tử Thiêm tự động, Triệu Tử Thiêm nhấc mông di chuyển, từng đợt khoái cảm giống như nước lũ ập đến, cũng đã một thời gian rồi hai người họ không thân thân như vậy, Triệu Tử Thiêm cuối cùng tháo hết xuống e ngại, cứ như vậy cuồng nhiệt động thân. Ngón tay đặt ở trên cổ Lương Đông khẽ gãi gãi, khuôn miệng cố tình ghé sát tai hắn thở ra nhiệt nóng nói những lời dụ dỗ câu tình:
“Đông… ưm… có thích không?”
Lương Đông hai tay đặt trên eo Triệu Tử Thiêm nói:
“Thích!”
Triệu Tử Thiêm lại chuyển sang tai bên kia nói:
“Có thương không?”
Lương Đông gật đầu nói:
“Thương!”
Cuối cùng Triệu Tử Thiêm hơi hơi cách xa Lương Đông một chút, dùng hai tay bao lấy gương mặt của Lương Đông nhìn sâu vào mắt hắn hỏi:
“Có yêu không?”
Lương Đông im lặng một hồi, cúi người hôn xuống đôi môi đang cắn cắn lại với nhau kia rồi mới trả lời quyết đoán:
“Sau này… anh nuôi em!”
Triệu Tử Thiêm tuy rằng không nghe được câu trả lời thích đáng nhưng như vậy cũng đủ thỏa mãn rồi:
“Anh đủ sức nuôi em sao?”
Lương Đông bật cười ha ha, đẩy Triệu Tử Thiêm ngã xuống giường, thân thể theo luật động ra vào điên cuồng, ở phía bên dưới đó phát ra âm thanh dâm mĩ, khiến cho người thứ ba nghe được nhất định sẽ mặt đỏ tai hồng. Khung cảnh giống như hòa tan trước mắt, chỉ có duy nhất đối phương còn sắc nét. Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay hỏi Lương Đông có đủ sức nuôi cậu, Lương Đông của bốn năm sau đó mới có thể đường đường chính chính trả lời câu hỏi của bốn năm về trước, có hay là không dĩ nhiên vẫn là để nói sau đi…
Triệu Tử Thiêm không biết đã ngủ trong bao lâu, lúc tỉnh dậy thấy phòng ngủ tối om, rèm cửa cũng đã đóng lại khiến cho nguồn sáng duy nhất bên ngoài cũng bị chặn. Triệu Tử Thiêm đưa tay sờ sờ bên cạnh phát hiện trống không, lúc lên tiếng gọi Lương Đông liền nhận ra cổ họng khô khốc, giọng nói cũng hơi khàn đi chút chút. Gọi một tiếng không thấy ai trả lời, hai tiếng đối phương cũng không chịu lên tiếng, ba tiếng sự im lặng đáp lại cậu.
Triệu Tử Thiêm trong lòng đột nhiên chùn xuống, eo nhỏ đau nhức, hai chân vô lực xỏ vào đôi dép nê đi đến phía công tắc mở đèn lên rồi bước vào phòng tắm. Triệu Tử Thiêm nhìn phòng tắm ngăn nắp vẫn là như vậy, nước cũng không có sẵn trong bồn, Triệu Tử Thiêm cười khổ tự nói với bản thân: Mình rốt cuộc là chờ đợi cái gì, nước tắm cũng muốn người khác lấy cho.
Triệu Tử Thiêm lắc lắc đầu trực tiếp mở vòi sen đứng ở bên dưới gột rửa những gì còn sót lại sau đợt hoan ái vừa rồi, đứng ở trước gương nhỏ của phòng tắm, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy rõ ràng vết đỏ ở bên cổ rồi ngực cậu, cúi xuống đến ngay cả bắp đùi cũng có vết cắn của ai kia, Triệu Tử Thiêm vừa tức giận vừa cảm thấy ngọt ngào khẽ mắng một tiếng:
“Là cẩu sao?”
Triệu Tử Thiêm mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng ngủ, phòng khách tối om không một tia sáng lúc cậu định với tay bật điện lên liền có một giọng nói quen thuộc ngăn cậu lại:
“Bảo bối, đừng mở đèn”
Triệu Tử Thiêm trái tim nhảy nhót, thì ra lừa lớn nhà cậu vẫn còn chưa đi. Lương Đông không biết đứng ở chỗ nào, nhưng tiếng nói kia lại vô cùng rõ ràng:
“Bảo bối, có muốn anh hát cho em nghe?”
Triệu Tử Thiêm vẫn đứng im ở một chỗ khẽ mỉm cười ừ một tiếng. Lương Đông bật cười ha ha rồi im lặng, sau vài giây mới hát:
“Một lần là tốt rồi
Anh dẫn em ngắm nhìn địa lão thiên hoàng
Mỗi ngày ở dưới ánh nắng rực rỡ có thể sảng khoái cười to
Từ nơi tự do đến nơi ồn ào náo nhiệt
…”
Đó không phải là giọng hát đúng chuẩn lời nhạc nhịp độ, đó cũng không phải là giọng hát không có chút gì để chê trách phê bình, nhưng đối với Triệu Tử Thiêm đó chính là thứ âm thanh mà cậu nhớ nhất suốt cả cuộc đời này. Thử hỏi suốt cả một chặng đường dài của đời người, có ai tìm được một người đàn ông vì mình mà hát, có ai tìm được người đàn ông chỉ hát cho một mình mình nghe… Triệu Tử Thiêm đứng ở đó mỉm cười, không biết từ lúc nào cũng lên tiếng hát theo Lương Đông:
“Anh muốn cùng em đi đến chân trời góc biển
Ngừng tìm kiếm những nơi hẻo lánh không có muộn phiền
Tới những nơi vô ưu vô tư ồn ào náo nhiệt
…”
Căn phòng đột nhiên được thắp sáng bởi một ngọn nến, Triệu Tử Thiêm hiện tại mới có thể nhìn thấy được Lương Đông. Lương Đông ngồi ở trên ghế, lưng tựa về phía sau, một tay để trên bàn ăn, một tay khẽ đưa về phía trước vẫy vẫy nói:
“Mau đến đây”
Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười nhấc chân đi đến chỗ Lương Đông, một bàn đầy thức ăn có hai ly rượu đã rót sẵn vang đỏ, phía chính giữa đặt một đế nến ba chân. Triệu Tử Thiêm mặc áo choàng tắm nhìn Lương Đông cười cười rồi ngồi xuống tinh nghịch hỏi hắn:
“Rượu vang đỏ, nến thơm, còn có hát cho em nghe…”
Lương Đông gật đầu cưng chiều nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Có vui hay không?”
Triệu Tử Thiêm thành thục cắt một miếng thịt bò bít tết đưa lên miệng ăn thử:
“Vui… Lương Đông tiên sinh tay nghề cũng không tệ nha…”
Lương Đông buồn cười, phối hợp theo Triệu Tử Thiêm nói:
“Triệu Tử Thiêm tiên sinh vui là được rồi”
Triệu Tử Thiêm nhấc ly rượu đưa lên phía trước ý muốn chạm ly với Lương Đông:
“Lương Đông tiên sinh mời”
Lương Đông cầm ly rượu kia chạm một cái đến coong một tiếng:
“Triệu Tử Thiêm tiên sinh mời”
Lúc ly thủy tinh chạm vào khóe môi, Triệu Tử Thiêm mới chợt nhận ra rằng thì ra đây là nước ngọt, Lương Đông như vậy không phải là quá khinh thường tửu lượng của cậu rồi hay sao:
“Đông ca, tại sao cho em uống nước ngọt?”
Lương Đông mỉm cười khẽ lên tiếng nói thế này:
“Em ngọt ngào như vậy, vẫn là nên uống nước ngọt mới hợp”
Triệu Tử Thiêm coi lời dỗ dành chống chế kia của Lương Đông là một lời khen ngợi, cứ ngồi ở đó mỉm cười đến mức miệng không khép lại được, ai đó còn ngây ngô đến mức vênh mặt hỏi lại hắn:
“Em ngọt ngào thế nào?”
Lương Đông buồn cười:
“Ngọt giống như kẹo đường vậy”
Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:
“Anh không phải là không thích ăn đồ ngọt hay sao?”
Lương Đông gật đầu:
“Chua, cay, mặn, ngọt anh đều không đặc biệt hứng thú, chỉ riêng mỗi mình em là không thể cưỡng lại”
Triệu Tử Thiêm lại cười khanh khách, tiếng cười vô cùng vui tai khiến cho Lương Đông liền ngây ngốc mất vài giây. Sóc nhỏ nhà hắn dưới ánh nến không một chút vướng bận, cười đến vui vẻ thoải mái như vậy, Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay đặc biệt vui, hắn cũng vậy.
Lúc Triệu Tử Thiêm ăn xong, Lương Đông liền từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, Triệu Tử Thiêm hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm hộp nhỏ được bọc vải nhung đen bên ngoài. Lương Đông đứng dậy tiến về phía Triệu Tử Thiêm mở ra hộp nhung đó để trước mặt cậu nói:
“Có thích không?”
Triệu Tử Thiêm nhìn đôi khuyên tai làm bằng đá tím lấp lánh vô cùng tinh xảo liền nhíu mày:
“Tại sao mua những hai chiếc, em cũng chỉ có một lỗ tai mà thôi”
Lương Đông đeo vào giúp cho Triệu Tử Thiêm, vừa làm vừa nói:
“Lần tới đến Thượng Hải sẽ mang em đi xỏ thêm một lỗ, có được không?”
Bởi vì ngày ấy Lương Đông là người xỏ lỗ tai cho Triệu Tử Thiêm, thế cho nên không biết thế nào sau một thời gian không đeo khuyên, lỗ tai bên phải của Triệu Tử Thiêm liền lành lại, bây giờ căn bản chỉ còn mỗi một lỗ bên trái. Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói muốn đưa mình đi xỏ lỗ tai liền lắc đầu không muốn:
“Không đâu, đau lắm”
Lương Đông xoa xoa đầu sóc nhỏ nhà mình:
“Không đau, nói người ta thoa thuốc tê thật nhiều cho em”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi nhỏ giọng:
“Thoa nhiều quá rồi mất cảm giác thì sao?”
Lương Đông buồn cười:
“Vậy bây giờ anh thử làm em tê liệt, xem có bị mất cảm giác hay không”
Lương Đông vừa nói xong liền nhấc bổng Triệu Tử Thiêm lên cao, Triệu Tử Thiêm mới ăn no xong bị như vậy thì bực bội đánh vào vai Lương Đông:
“Mau bỏ xuống, người ta vừa mới ăn no đây này”
Lương Đông nhanh chóng bước vào bên trong phòng ngủ:
“Bây giờ anh xoa xoa bụng, thế đã được chưa?”
Triệu Tử Thiêm thở phì phò:
“Bỏ xuống đi, thật đáng ghét mà”
Lương Đông bật cười ha ha:
“Còn ấm ức? Anh cưng chiều em đến như thế này rồi còn ấm ức sao?”
Thế là bữa ăn lãng mạn của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cuối cùng cũng được thực hiện, có ánh nến, có rượu vang, có đồ ăn ngon, có âm nhạc, có quà tặng, cũng có luôn một đêm cuồng nhiệt,… Đáng tiếc lãng mạn chẳng kéo dài được bao lâu, lúc sau trong phòng ngủ liền có tiếng hét lớn của Lương Đông vọng ra:
“Đại Thiêm, em muốn mưu sát chồng hay sao?”
Triệu Tử Thiêm cười đến đáng sợ, trong tay cầm một nhúm lông nhỏ mới nhổ từ trên người Lương Đông xuống. Lương Đông nằm ở trên giường ôm Tiểu Đông Đông co lại một chỗ… Thế mới nói Triệu Tử Thiêm vốn là chàng trai thẳng thắn không hiểu phong tình, luôn luôn phá vỡ mọi lãng mạn Lương Đông tạo ra chỉ trong một cái nháy mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]