Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên người Lương Đông im lặng nhìn hắn. Lương Đông phía bên dưới trướng đau muốn dựng thẳng, đáng tiếc lại bị mông nhỏ của Triệu Tử Thiêm đè lên, chính vì thế mà Lương Đông chỉ còn biết khó chịu bức bách quan sát nhìn Triệu Tử Thiêm thở phì phò.
Triệu Tử Thiêm đưa tay tháo vòng trên cổ xuống rồi vứt sang một bên, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển cởi từng nút áo ra một. Cả quá trình đó không rõ Triệu Tử Thiêm là cố ý muốn trêu tức Lương Đông hay là có ý khác, mà cúc áo mãi mới cởi được hết ra. Cái gì gọi là mỹ cảnh đã bày ra trước mặt nhưng không thể làm gì khác chính là như hiện tại đây, Triệu Tử Thiêm trên người chỉ khoác duy nhất một chiếc áo sơ mi, cúc áo đã không còn gây trở ngại được gì nữa, Lương Đông chỉ cần nhấc tay một cái liền có thể cởi bỏ chiếc áo kia, đáng tiếc bây giờ hai tay Lương Đông đã bị Triệu Tử Thiêm khóa chặt.
Triệu Tử Thiêm nhẹ giọng hỏi Lương Đông:
“Muốn cởi?... Hay là không cởi?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, không gian xung quanh được bao phủ bởi ánh đèn mờ nhạt, sau khi giọng nói của người nào đó kết thúc liền rơi vào trầm mặc, cảm giác im ắng đến mức tiếng nuốt nước miếng kia của Lương Đông cũng đều bị nghe thấy hết.
“Muốn tháo còng tay!” Lương Đông nói
Triệu Tử Thiêm lắc đầu từ chối:
“Còng tay nhất định tháo, nhưng mà không phải là bây giờ”
Nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470253/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.