Triệu Tử Thiêm và Lương Đông về đến nhà là gần mười một giờ đêm, Lương Đông lái xe vào trong gara xong liền chậm rãi bước xuống vòng qua ghế phía sau để bế con sóc nhỏ nào đó vào nhà. Triệu Tử Thiêm say đến mức ngủ mê mệt ở trên xe, Lương Đông nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng tiến đến phía thang máy.
Lúc đứng đợi thang máy, Lương Đông âm thầm quan sát cái trán đang hơi sưng lên kia liền đau lòng không thôi, cuối cùng nhịn không được lại phải cúi đầu hôn vào đó một cái. Triệu Tử Thiêm có vẻ như bị đau liền nhíu mày khẽ mở mắt, phải mất vài giây cậu mới có thể nhìn thấy Lương Đông thật rõ ràng. Cổ họng khô khốc vì khát nước khó khăn lên tiếng:
“Ưm… về đến nhà chưa?”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Sắp đến rồi!”
Triệu Tử Thiêm đầu óc đau vô cùng, có lẽ là do rượu vào cho nên mới bị như vậy:
“Đông à… bị đau đầu quá…”
Lương Đông nghe vậy lại cứ tưởng Triệu Tử Thiêm bị đau trán thế cho nên liền nhanh chóng cúi đầu xuống thổi phù phù:
“Nhịn một chút, lát nữa lên thoa thuốc cho em”
Triệu Tử Thiêm buồn cười, nhìn bộ dạng lo lắng của Lương Đông đến mức hai hàng lông mày kia nhíu lại với nhau thì lại càng buồn cười hơn, cậu đưa một tay chạm vào má Lương Đông nói:
“Được rồi, em không sao… mau bỏ em xuống đi”
Lương Đông quả thật ngừng thổi, nhưng gương mặt vẫn nhăn lại không giảm một chút lo lắng nào:
“Sắp về đến nhà rồi…”
Triệu Tử Thiêm cười khổ, Lương Đông thế nhưng cứ như vậy ôm cậu đến khi vào tới trong nhà. Lương Đông chậm rãi đặt Triệu Tử Thiêm ngồi xuống giường lớn rồi xoay người mở ngăn tủ lấy ra một tuýp thuốc nhỏ. Bởi vì Lương Đông thường ngày rất hay tập thể hình thế cho nên trong nhà có thuốc tiêu sưng các loại cũng là điều hiển nhiên. Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn để Lương Đông lấy thuốc thoa vào trán cho mình:
“Tại sao trán em lại bị sưng lên rồi?”
Lương Đông vừa thoa thuốc vừa trả lời câu hỏi kia của Triệu Tử Thiêm:
“Vừa rồi ngã đập đầu vào cột đèn”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày khó hiểu:
“Tại sao lại ngã đập đầu vào cột đèn?”
Lương Đông nghe đến đây thì đình chỉ động tác, Triệu Tử Thiêm hỏi câu này khiến cho hắn càng cảm thấy trách bản thân nhiều hơn, nếu như vừa rồi hắn chú ý đến cậu một chút chắc chắn sẽ không ra nông nỗi thế này. Lương Đông cúi đầu xuống nhìn Triệu Tử Thiêm đau lòng đáp:
“Yên tâm đi, lần sau sẽ không để em ngã nữa”
Triệu Tử Thiêm khó hiểu hả một tiếng, Lương Đông theo đó liền kéo cậu vào lòng, bàn tay ở trên vai Triệu Tử Thiêm vỗ vỗ:
“Đã đỡ đau hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa kịp thích ứng được mọi chuyện, chính vì thế cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện:
“Cũng không còn đau nữa… mà khát nước”
Lương Đông nghiêng người nhìn về phía Triệu Tử Thiêm:
“Khát nước hả? Anh đi lấy cho em!”
Lương Đông rất nhanh cầm lấy một ly nước ấm tiến vào trong phòng ngủ, Triệu Tử Thiêm cầm lấy ly nước kia một hơi liền uống sạch. Lương Đông đứng ở một bên khẽ cười nói:
“Không uống được còn cố chấp”
Triệu Tử Thiêm đặt ly nước xuống bàn rồi đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương:
“Là bọn họ ép em uống… bọn họ nói hôm nay là ngày vui cho nên nhất định phải uống…”
Lương Đông thở dài:
“Em uống một chút thôi thì đã không bị say rồi”
Triệu Tử Thiêm đáng thương nhìn về phía Lương Đông:
“Em nói chỉ uống một chút thôi, nhưng mà sau đó Mã Tùng đẩy tay em… hừ…”
Lương Đông tiếp tục hỏi:
“Rồi sau đó thì sao?”
Triệu Tử Thiêm im lặng, đôi lông mày bắt đầu nhíu lại giống như là đang cố suy nghĩ lại mọi chuyện, cuối cùng vẫn là không thể nhớ ra được cái gì:
“Rồi sau đó không nhớ nữa”
Lương Đông khẽ nhếch môi nói:
“Em thật sự không tưởng tượng ra được tiếp sau đó em đã làm cái gì đâu”
Triệu Tử Thiêm có chút bất an hỏi Lương Đông:
“Em làm cái gì?”
Lương Đông đi về phía Triệu Tử Thiêm đưa mặt tiến sát về phía cậu:
“Quả thật là không nhớ cái gì hay sao?”
Triệu Tử Thiêm có dự cảm không lành, hơi hơi né tránh Lương Đông:
“Không nhớ…”
Lương Đông ngồi xuống giường, bất ngờ kéo Triệu Tử Thiêm lên đùi mình, hai tay theo đó liền vòng qua eo của Triệu Tử Thiêm khẽ siết chặt, giọng nói đã sớm bị nhiễm dục vọng trở nên trầm thấp khác thường:
“Như vậy đã nhớ gì hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt luôn luôn lảng tránh cái nhìn của Lương Đông im lặng không nói gì. Lương Đông nhếch môi, một tay trực tiếp luồn vào bên trong áo của Triệu Tử Thiêm sờ soạng khắp khoang bụng cậu. Triệu Tử Thiêm mím mối, một tay khẽ kéo tay Lương Đông xuống nói:
“Chờ một chút đã…”
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông đã lên tiếng cắt ngang lời cậu: “Chờ không nổi nữa rồi” Nói rồi liền trực tiếp cởi áo của Triệu Tử Thiêm ra. Bởi vì Triệu Tử Thiêm mặc những ba lớp áo, cho nên Lương Đông gặp một chút khó khăn trong việc cởi áo của ai đó. Triệu Tử Thiêm cũng không có ý định ngăn cản Lương Đông, nhưng mà vẫn ở bên cạnh hắn nói:
“Đi tắm một chút đã, cả người toàn mùi rượu thôi”
Lương Đông ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Thiêm cười xấu xa, sau đó liền nhanh chóng cởi áo cậu xuống, vừa làm vừa nói:
“Không cho đi tắm, anh cũng không ngại người em toàn mùi rượu…”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày đẩy đầu Lương Đông cách xa mình một chút:
“Nhưng em ngại, em ngửi mùi rượu liền đau đầu rồi”
Lương Đông nhìn chằm chằm người trước mặt một hồi, phát hiện ra Triệu Tử Thiêm quả thực không thoải mái thế cho nên hắn liền khẽ nới lỏng vòng tay ra một chút, Triệu Tử Thiêm thuận thế đứng dậy, Lương Đông rất nhanh sau đó liền lên tiếng:
“Anh cùng em tắm”
Triệu Tử Thiêm âm thầm thở dài, nếu như hiện tại cậu để cho con lừa lớn này cùng cậu đi tắm, chắc chắn cậu sẽ không thể nào tắm yên ổn được. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền lắc đầu từ chối, Lương Đông giả bộ nghiêm mặt không vui:
“Không phải em nói rồi sao, ngày hôm nay cái gì cũng nghe theo anh”
Triệu Tử Thiêm cười khổ, dùng tay bao lấy hai má của Lương Đông dỗ dành:
“Chỉ đi tắm một chút, rất nhanh thôi sẽ quay lại”
Lương Đông vội lắm rồi, nếu bây giờ cứ cứng đầu tranh cãi mãi nhất định còn lâu mới được ăn, chi bằng hắn cứ giả bộ đồng ý lát nữa Triệu Tử Thiêm vào trong phòng tắm cởi đồ rồi, hắn sẽ cứ như vậy mà đường đường chính chính bước vào:
“Được rồi, em nhanh lên đó”
Triệu Tử Thiêm xoay người bước vào trong phòng tắm, lúc đóng cửa lại còn cẩn thận khóa ở bên trong, sau đó lớn giọng nói:
“Không có được vào đâu đó”
Lương Đông đứng sẵn ở bên ngoài, tai áp sát vào cánh cửa nghe động tĩnh. Sau khi chắc chắn Triệu Tử Thiêm đã cởi quần áo ra rồi hắn liền vặn tay nắm cửa, có điều cửa lại bị khóa. Triệu Tử Thiêm an tĩnh nằm trong bồn tắm nhìn thấy tay cầm cửa chuyện động liền buồn cười:
“Đã nói không được vào mà”
Lương Đông bực bội: “Em sao tắm lâu như vậy” Nói rồi liền khó chịu đi về phía giường lớn.
Triệu Tử Thiêm ở bên trong buồn cười, cậu mới chỉ vừa cởi quần áo bước vào bồn tắm mà thôi, như thế nào con lừa lớn bên ngoài kia lại nói cậu tắm lâu rồi. Mười phút sau, Triệu Tử Thiêm mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Lương Đông ngồi sẵn ở trên giường cầm áo sơ mi trắng của mình nhìn cậu mỉn cười. Triệu Tử Thiêm có dự cảm không lành, bước chân cũng càng lúc càng nặng nề tiến đến chỗ Lương Đông. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền thấy lạnh buốt sống lưng. Lương Đông không biết kiếm đâu ra một bộ đồ chơi tình thú màu đen nữa, bộ này còn nhiều đồ hơn là bộ ở Thâm Quyến lần đó, có vẻ như là cấp độ đã tăng lên đáng kể rồi.
Lương Đông cười xấu xa, ánh mắt không chút kiêng kỵ nào nhìn Triệu Tử Thiêm từ đầu đến chân đáp:
“Không phải, là quà sinh nhật của Mạn Mạn”
Triệu Tử Thiêm cố gắng không biểu hiện mình quá mức căng thẳng, bước chận chậm rãi đi đến chỗ ngăn kéo tủ lấy ra máy sấy tóc:
“Em không thích chơi mấy cái này đâu, anh cũng biết mà”
Lương Đông ngồi ở phía sau giường đưa tay luồn vào dưới áo choàng tắm của Triệu Tử Thiêm, cái móng lừa nào đó thản nhiên nhéo mông cậu một cái:
“Không phải em nói hôm nay cái gì cũng nghe theo anh sao”
Triệu Tử Thiêm lạnh mặt quay về phía sau liếc Lương Đông:
“Anh có biết cái gì gọi là tức nước vỡ bờ không, đừng để đến lúc đó cái gì cũng không có”
Lương Đông cười mờ ám cầm lấy máy sấy tóc trên tay Triệu Tử Thiêm để sang một bên, tiếp đến liền thuận thế vòng tay về phía trước sờ soạng khắp khoang ngực cậu:
“Không phải nói rồi sao, hôm nay cái gì cũng nghe theo anh”
Triệu Tử Thiêm mạnh mẽ gạt tay Lương Đông xuống, không cần suy nghĩ nhiều trực tiếp gom chỗ đồ chơi tình thú kia ném vào trong một cái túi lớn rồi bỏ xuống gầm giường. Lương Đông thấy vậy liền thờ dài, hắn quả thật rất muốn chơi cái này, có điều sóc nhỏ nhà hắn lại không chịu chơi với hắn, hắn có muốn thế nào cũng không thể tự chơi một mình được.
Lương Đông cầm áo sơ mi trắng trên tay, vẫn cố gắng đòi thêm phúc lợi:
“Thế mặc cái này nhé…”
Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã trực tiếp giật lấy áo sơ mi trắng trên tay hắn rồi cất vào tủ. Lương Đông có chút không vui nhưng cũng chẳng còn biết làm cách gì khác đành nhanh chóng bước vào phòng tắm. Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài dùng khăn bông lau tóc, mắt thấy người nào đó đã cởi hết quần áo rồi mà vẫn không chịu đóng cửa phòng tắm vào, Triệu Tử Thiêm tức giận đi đến đóng cửa đến rầm một cái rồi hét lớn:
“Anh càng ngày càng biến thái đó”
Lương Đông hôm nay tắm lâu hơn vài phút, đặc biệt sử dụng sữa tắm mà Triệu Tử Thiêm thích nhất, tóc bình thường không dùng dầu xả ngày hôm nay lại dùng. Dù sao đêm hôm nay nhất định rất dài, tắm thơm một chút sóc nhỏ nhà hắn lại càng yêu thương. Lương Đông càng nghĩ lại càng hưng phấn, càng nghĩ thì Tiểu Đông Đông ở dưới lại bắt đầu khó chịu trướng đau, cuối cùng liền nhanh chóng dội sạch xà phòng trên người rồi bước ra ngoài.
Lương Đông bước ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ đã sớm tắt điện rồi, chỉ còn để duy nhất một ánh đèn vàng của đèn ngủ mờ nhạt. Đúng lúc này phía sau lưng hắn liền có một vòng tay ôm lấy, Lương Đông trái tim nhảy nhót liên hồi, sóc nhỏ nhà hắn nhất định là đang muốn làm trò với hắn.
Triệu Tử Thiêm dùng đầu cọ cọ vào lưng Lương Đông nhỏ giọng gọi:
“Đông Nhi…”
Lương Đông nghe thấy giọng nói mời gọi kia liền nuốt một ngụm nước miếng khó khăn trả lời:
“Ừ!”
Triệu Tử Thiêm dùng đầu ngón tay thon dài vẽ loạn trước ngực Lương Đông:
“Tặng anh một món quà nữa, có muốn nhận hay không?”
Lương Đông gật đầu:
“Có… đương nhiên muốn”
Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, sau đó giống như là lấy hết dũng khí đặt một sợi dây vào tay của Lương Đông. Lương Đông lúc đầu còn không biết đó là cái gì, Triệu Tử Thiêm đặt vào tay hắn thì hắn cũng theo phản xạ nắm lấy rồi kéo lên trước mặt xem. Dây nhỏ mới chỉ được kéo lên một chút, người phía sau Lương Đông liền theo đó bị kéo theo, Triệu Tử Thiêm a một tiếng. Lương Đông giật mình quay lại phía sau nhìn, không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền cảm thấy máu trong người không thể lưu thông bình thường được.
Triệu Tử Thiêm hiện tại quả thật mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng của hắn, bởi vì áo sơ mi của Lương Đông lớn hơn Triệu Tử Thiêm hai size, thế cho nên bây giờ Triệu Tử Thiêm mặc vào liền giống như bơi trong áo. Có điều độ dài của chiếc áo này cũng chỉ che được đến đùi của cậu mà thôi, bước vài bước nhất định sẽ nhìn thấy được nơi Lương Đông muốn nhìn. Trên cổ Triệu Tử Thiêm có đeo một chiếc vòng da, hơn nữa chiếc vòng da đó còn được nối với một sợi dây mà hiện tại hắn đang cầm trên tay. Hai chân Triệu Tử Thiêm đeo chuông bạc, mỗi lần cử động liền phát ra tiếng đing đing vui tai. Lương Đông không ngờ rằng Triệu Tử Thiêm thế nhưng lại chịu mặc bộ đồ này lên người.
Lương Đông thất thần, quên mất phải làm gì tiếp theo. Triệu Tử Thiêm cảm thấy có chút mất tự nhiên liền nhỏ giọng gọi Lương Đông:
“Đông Nhi…”
Lương Đông nghe thấy tiếng nói của ai đó mới khôi phục tinh thần, sợi dây da ở trong tay suýt chút nữa là tuột mất:
“Hả… là tặng anh món quà này sao?”
Triệu Tử Thiêm gật gật đầu không nói. Lương Đông cũng không khách khí nữa, cứ như vậy kéo sợi dây về phía giường lớn. Chuông bạc ở dưới chân của Triệu Tử Thiêm lại vang lên, không gian yên tĩnh chỉ có duy nhất một tiếng chuông bạc đó, khiến cho không khí càng rơi vào cảm giác bức bách. Lương Đông hiện tại mới phát hiện, trên giường bày sẵn rất nhiều món đồ chơi tình thú được xếp ngay ngắn thẳng hàng, có món hắn không biết để làm gì, có món chỉ vừa nhìn qua liền thấy lạnh buốt sống lưng, cũng có món chỉ vừa thấy qua lại ngứa ngáy không chịu được.
Lương Đông nhìn lướt qua những vật ở trên giường trong lòng liền vui sướng lạ thường, sau đó quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Thật sự muốn chơi cái này sao?”
Triệu Tử Thiêm cúi người xuống chọn trong số đồ vật kia một cái gậy bằng lông rất nhỏ rồi đưa lên trước mặt Lương Đông hỏi:
“Đông Nhi, có muốn chơi hay không?”
Lương Đông đương nhiên là cầu còn không được, liên tục gật đầu đồng ý:
“Có, có…”
Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, trực tiếp đẩy Lương Đông xuống dưới giường rồi ngồi lên người hắn. Ngón tay của Triệu Tử Thiêm vô cùng lạnh lướt nhẹ trên lồng ngực sớm đã bị dục vọng làm cho hô hấp loạn nhịp kia của Lương Đông. Áo choàng tắm của Lương Đông rất nhanh đã bị Triệu Tử Thiêm cởi ra, theo đó Tiểu Đông Đông cũng cảm nhận được vô cùng rõ ràng động nhỏ phía dưới của bảo bối nhà hắn.
Lương Đông định đưa tay ôm lấy eo của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền né tránh:
“Đông à, hôm nay anh không cần làm, không cần làm có biết chưa?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng khó khăn lên tiếng:
“Được!”
Triệu Tử Thiêm hài lòng khẽ chuyển người, chuông bạc ở dưới chân lại kêu đến đinh tai. Triệu Tử Thiêm tay cầm chổi lông lướt nhẹ khắp khoang bụng Lương Đông, cuối cùng liền đặt nó sang một bên rồi cầm lấy bịt mắt. Lương Đông có dự cảm không lạnh, hắn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây, cứ mê man suy nghĩ như thế cho đến khi mắt đã bị ai đó bịt lại không nhìn thấy cái gì nữa rồi.
Lương Đông nhanh chóng đưa tay muốn tháo bịt mắt xuống, Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên người Lương Đông vội vàng giữ tay hắn lại, mông nhỏ cũng cử động lên xuống tỏ ý mê hoặc Lương Đông. Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm kích thích như thế, trong phút chốc quên mất cả phản kháng cứ như vậy im lặng đón nhận. Triệu Tử Thiêm môi mỏng khẽ nhếch, cầm lấy xích da bên cạnh còng hết cả tay chân của Lương Đông vào bốn góc giường. Cả một quá trình đó Triệu Tử Thiêm làm vô cùng nhanh, khiến cho Lương Đông cũng phải giật mình hoảng hốt. Đến khi xác định Lương Đông đã không thể thoát được nữa rồi, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Lương Đông rồi bước xuống giường.
Lương Đông nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tiếng chuông bạc càng ngày càng nhỏ, khiến cho hắn có dự cảm không lành, mắt đã không thể nhìn thấy được, hơn nữa tay chân cũng đã bị Triệu Tử Thiêm khóa chặt:
“Này, Đại Thiêm,… Đại Thiêm em đi đâu thế”
Không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy duy nhất tiếng chuông bạc lúc rõ lúc không, Lương Đông cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng vô ích chỉ còn biết cách lớn tiếng gọi Triệu Tử Thiêm:
“Đại Thiêm, em còn không chịu lên tiếng thì đừng có trách”
Triệu Tử Thiêm là khát nước nên mới đi ra ngoài uống chút nước, thấy Lương Đông có vẻ hốt hoảng như vậy liền cố tình không nói, cứ như vậy đi qua đi lại ở vòng quanh giường lớn. Lương Đông đột nhiên nhớ tới lần khi ở trong khách sạn lúc quay bộ phim “Lỡ yêu tình địch”, Triệu Tử Thiêm cũng mờ ám như vậy sau đó liền trực tiếp làm ra cái điều đáng sợ kia. Lương Đông cố gắng bình ổn lại giọng nói:
“Bảo bối, mau giúp anh mở bịt mắt ra đi”
Triệu Tử Thiêm cầm lấy roi da khẽ lướt dọc từ cổ cho đến bụng của Lương Đông, bịt mắt cũng được chậm rãi tháo xuống. Lương Đông nhìn người trước mặt, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng của hắn, vẫn là đeo vòng da ở trên cổ, vẫn là cười đến yêu dị như vậy, nhưng chẳng hiểu sao Lương Đông vừa thấy liền sợ hãi… bởi vì ai đó đang cầm trên tay một cái roi da.
Lương Đông vốn nghĩ người hiện tại đang cầm roi da là hắn mới đúng, chẳng hiểu sao thực tế lại khác với suy nghĩ như thế này. Lương Đông khẽ mỉm cười cố gắng bình tĩnh dỗ dành Triệu Tử Thiêm:
“Được rồi bảo bối, anh nghĩ lại rồi, anh không muốn chơi nữa…”
Triệu Tử Thiêm dùng roi quất lên người Lương Đông một cái, Lương Đông theo đó khẽ run lên. Món đồ chơi tình thú này đã không chơi thì thôi, nhưng một khi đã chạm đến liền khiến người ta nghiện không thể dứt ra được. Lương Đông liên tiếp bị quất mấy cái vào chân, Triệu Tử Thiêm đứng ở đó nhìn hắn cười cười nói:
“Em phát hiện ra thật sự chơi cái này cũng hay”
Lương Đông dùng sức cố muốn thoát ra khỏi còng tay nhưng vô ích, Triệu Tử Thiêm từ trên cao nhìn xuống thấy Lương Đông dãy dụa như vậy lại càng hưng phấn quất thêm vài phát nữa rồi vứt roi da xuống dưới đất chuyển vật khác. Triệu Tử Thiêm từ trong chỗ đồ chơi đó cầm lên một cây gậy sắt rất dài sáng loáng, Lương Đông mặc dù không biết cái đó để làm gì nhưng mà chỉ nhìn thôi cũng đủ hoảng hồn rồi.
Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông:
“Cái này… cái này để làm cái gì?”
Lương Đông ngoài cười nhưng trong không thể bình tĩnh được:
“Cái đó sao… chơi nhất định không vui”
Triệu Tử Thiêm chăm chú đánh giá vật trước mắt rồi lại sờ sờ nó một chút:
“Như thế nào lại có một cái móc ở đây?”
Lương Đông nghe được liền cứng người, hắn lần này coi như thảm rồi, vừa mới rồi hắn cũng nhận ra được có một cái móc, bây Triệu Tử Thiêm cũng phát hiện ra. Tiếp sau đó Triệu Tử Thiêm liền không vui bỏ gậy sắt đó xuống sàn đến mức kêu “coong” một tiếng. Lương Đông theo đó lại thót tim liên hồi.
“Không biết đó là cái gì, thôi bỏ đi…” Triệu Tử Thiêm vừa nhìn chỗ đồ chơi trên giường vừa nói thế, tiếp sau đó cậu liền cầm lên một cái kẹp nhỏ hỏi Lương Đông:
“Cái này là kẹp lên tóc sao?”
Lương Đông biết cái này, cái đó chính là dùng để kẹp lên điểm nhỏ trước ngực, hắn nhất định sẽ không nói công dụng của thứ đó cho Triệu Tử Thiêm biết, tránh để cho người nào đó lấy hắn ra làm vật thí nghiệm:
“Đúng thế, là kẹp lên tóc đó”
Triệu Tử Thiêm liền kẹp luôn cái đó lên tóc của Lương Đông, sau đó quan sát một hồi lại lấy xuống:
“Như thế nào lại kẹp lên tóc được chứ?” Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền chuyển hướng nhìn chằm chằm xuống chỗ Tiểu Đông Đông, Lương Đông thấy vậy thì lạnh buốt sống lưng, nhanh miệng nói ra:
“Này này, là kẹp vào điểm nhỏ, kẹp vào điểm nhỏ trước ngực”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, trực tiếp làm theo ý nói của Lương Đông:
“Nha, là kẹp vào điểm nhỏ sao”
Lương Đông vừa bị kẹp liền mở lớn hai mắt hét lên một tiếng:
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm hoảng sợ vội vã giật mạnh cái đó ra, Lương Đông bị vậy càng đau thêm gấp vạn lần. Triệu Tử Thiêm đưa tay xoa xoa chỗ hơi ửng đỏ kia một chút lo lắng hối lỗi:
“A, a, em không cố ý đâu… Có đau hay không?”
Lương Đông bị xoa xoa bóp bóp như vậy khoái cảm rất nhanh tăng vọt, nằm ở đó không chớp mắt nói dối Triệu Tử Thiêm:
“Còn hỏi có đau hay không, em mau cởi trói ra đi”
Triệu Tử Thiêm do dự, trên giường vẫn còn rất nhiều món đồ chơi nữa cậu muốn chơi, nếu bây giờ cởi trói cho Lương Đông rồi, Lương Đông nhất định sẽ không đồng ý chơi với cậu nữa:
“Không được, lát nữa em mới cởi trói cho anh”
Lương Đông đen mặt, giả bộ lạnh lùng:
“Em hiện tại không cởi trói cho anh thì đừng…”
Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã trực tiếp dùng đầu lưỡi của chính cậu liếm nhẹ điểm nhỏ trước ngực của Lương Đông. Lương Đông nhanh chóng chìm vào khoái cảm tê liệt, phải biết đầu lưỡi sóc nhỏ nhà hắn vô cùng mềm mại, vô cùng ẩm ướt, hiện tại ai đó lại ôn nhu giúp hắn như vậy, Lương Đông quả thật muốn lạnh mặt lớn tiếng cũng không thể được. Triệu Tử Thiêm hơi hơi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mắt thấy ai đó sớm đã lâm vào mê man không lối thoát liền cảm thấy cao hứng vô cùng.
“Như vậy đã hết đau hay chưa?” Triệu Tử Thiêm khẽ hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]