Chương trước
Chương sau
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng nhanh chóng bước vào trong phòng, bởi vì điện trong phòng đã tắt hết cho nên Lương Đông hiện tại không thể nhìn thấy rõ được gương mặt của Triệu Tử Thiêm, chỉ biết là sóc nhỏ nhà hắn đã ngồi sẵn ở trên giường đợi hắn.

Lương Đông vội vàng cởi quần nhảy lên trên giường, mông vừa mới chạm xuống đệm liền bị một lực mạnh mẽ kéo hắn ngã ngửa ra đằng sau. Giây tiếp theo ai đó đã ngồi lên người hắn rồi.

“Đông… lần sau không được mang mấy thứ kia về nữa, có biết hay chưa?” Triệu Tử Thiêm nhẹ nhàng nũng nịu.

Lương Đông cảm thấy có dự cảm không lành, hít một ngụm khí lạnh ừ nhẹ một tiếng.

Triệu Tử Thiêm cười cười, cúi đầu xuống liếm nhẹ điểm nhỏ trước ngực Lương Đông:

“Vừa rồi anh cố tình đúng không? Cố tình trêu em không rút cái kia ra?”

Triệu Tử Thiêm lúc thu dọn mảnh vỡ bình hoa để ý được cái trứng rung kia còn có một sợi dây rất dài, lúc đầu cũng không nghĩ ra nó có dây để làm gì, nhưng đến bây giờ liền phát hiện ra một điều, chắc chắn cái dây đó để thuận tiện cho việc lấy thứ kia ra. Lúc Triệu Tử Thiêm đi vào trong phòng tắm có nhìn thấy cái remote nhỏ để trên bồn rửa mặt, để ý kỹ một chút lại phát hiện ra đầu một cục pin bị mất một miếng. Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều liền biết, lừa lớn nhất định đã động tay động chân vào cái đó.

Lương Đông không biết xấu hổ chối cãi:

“Anh sao có thể làm như vậy được chứ”

Triệu Tử Thiêm cũng không có ý định vạch trần lời nói dối kia của Lương Đông, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Vậy sao?” rồi nhoài người lên phía trước lấy chai dầu bôi trơn đặt trên bàn. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm có ý định mở nắp chai dầu đó ra liền dãy dụa muốn ngồi dậy, Triệu Tử Thiêm cảm nhận được người phía dưới có ý muốn di chuyển thì lên tiếng dụ dỗ:

“Sao vậy, không phải nói thích như vậy hay sao?”

Lương Đông bất an:

“Em định làm gì?”

Triệu Tử Thiêm chậm rãi lấy một lượng dầu bôi trơn vừa đủ ra tay rồi bôi xuống cho Tiểu Đông Đông bên dưới:

“Là giúp anh mà… không muốn em giúp anh sao… cái này không phải lát nữa sẽ dùng đến sao?”

Lương Đông đột nhiên được Triệu Tử Thiêm bôi dầu vào Tiểu Đông Đông liền nằm im thỏa mãn, Triệu Tử Thiêm giúp hắn bôi mặt trước chứ không phải mặt sau, cho nên Lương Đông cũng dần buông lỏng cảnh giác. Triệu Tử Thiêm cố tình di chuyển tay ở chỗ Tiểu Đông Đông một cách chậm dãi nhất, vừa làm còn vừa nói những lời khiêu khích:

“Đông, nói nghe xem… nếu như không dùng dầu bôi trơn thì có đau hay không?”

Lương Đông khó khăn hỏi lại:

“Em không muốn dùng sao?”

Triệu Tử Thiêm chăm chú vuốt nhẹ Tiểu Đông Đông ừ một tiếng.

Lương Đông nhíu mày khuyên nhủ:

“Không được, nếu không dùng sẽ bị đau đó!”

Triệu Tử Thiêm nhẹ nhàng trượt tay xuống phía dưới, ngón tay thon dài như có như không muốn tách mông Lương Đông ra:

“Đông, em lại lỡ tay lấy quá nhiều dầu… không thể bỏ phí, không thể bỏ phí có đúng không?”

Lương Đông tuy bị Triệu Tử Thiêm trêu đùa đến mụ mị đầu óc, nhưng hắn vẫn còn chưa đến mức mất hết thần trí. Dưới mông dự cảm có cái móng vuốt nào đó muốn tiến vào liền đưa tay nắm chặt lấy:

“Như vậy em dùng đi, chỗ đó của anh không cần dùng”

Triệu Tử Thiêm vẫn cố tình muốn chạm vào chỗ đó cho bằng được, giọng nói mang theo tia làm nũng vô cùng đáng yêu:

“Đông… nhưng mà người ta muốn bôi ở chỗ này…”

Lương Đông cả người mềm nhũn, giọng nói kia thật sự có sức đả thương tinh thần vô cùng lớn, Lương Đông nuốt một ngụm khí lạnh, trầm giọng nói ra một câu:

“Không thể được!”

Triệu Tử Thiêm tỏ vẻ không vui, nhanh chóng thu tay lại oán trách:

“Thật nhỏ mọn… như vậy người ta bôi cho Tiểu Thiêm Thiêm”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng lấy dầu xịt một lượng lớn nữa ra tay, thành thật bôi cho Tiểu Thiêm Thiêm của chính mình. Lương Đông nằm bên dưới vẫn không buông lỏng cảnh giác, nghi ngờ hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Tại sao bôi ở đó?”

Triệu Tử Thiêm qua loa bôi dầu lên Tiểu Thiêm Thiêm, nghe Lương Đông nói vậy thì trả lời thế này:

“Như thế nào lại xấu xa như thế?... Còn muốn người ta tự bôi ở phía sau hay sao?”

Lương Đông nghe vậy cả người lại xốn xang, muốn ngồi dậy giúp sóc nhỏ nhà mình thoa dầu liền bị Triệu Tử Thiêm đẩy nằm xuống:

“Gấp gáp như vậy hay sao? Còn phải chuẩn bị một chút chứ!”

Lương Đông bây giờ gấp đến độ không muốn chuẩn bị cái gì cả, chỉ muốn trực tiếp đè Triệu Tử Thiêm xuống giường yêu thương thật nhiều:

“Còn muốn chuẩn bị cái gì nữa?”

Triệu Tử Thiêm học theo Lương Đông nhỏ giọng nói: “Em giúp anh!” Nói rồi dùng khuôn miệng nhỏ nhắn kia bao lấy Tiểu Đông Đông đang dựng thẳng. Lương Đông thật không thể ngờ Triệu Tử Thiêm lại làm như vậy, cái cảm giác mềm mại của đầu lưỡi kia không ngừng trêu chọc Tiểu Đông Đông của hắn, khiến cho Lương Đông thật sự nhịn không nổi:

“Được rồi, Đại Thiêm!”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu buông Tiểu Đông Đông ra nói:

“Như thế nào, mới như vậy đã không chịu được? Lát nữa vào bên trong rồi thì làm sao chịu được đây?”

Lương Đông nghe thấy đoạn đối thoại này có vẻ rất quen tai, là mới chỉ cách đây một tiếng đồng hồ hắn là người nói cho Triệu Tử Thiêm nghe, sóc nhỏ nhà hắn học cái gì không học lại học theo hắn nói những lời xấu xa này:

“Anh không cần chuẩn bị cái đó, trực tiếp vào luôn được rồi!”

Triệu Tử Thiêm to gan nắm lấy Tiểu Đông Đông bóp mạnh, bướng bỉnh nói:

“Sao có thể được, em phải giúp anh chuẩn bị thật kỹ chứ!”

Lương Đông ăn đau nhíu mày thật chặt, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng ra bên ngoài:

“Đại Thiêm, nếu em còn không buông…”

Triệu Tử Thiêm không một chút thương tình kéo thật mạnh Tiểu Đông Đông về phía trước:

“Thì sao?”

Lương Đông nhịn không được kêu lên một tiếng, gương mặt vặn vẹo:

“Đại Thiêm…”

Lương Đông còn chưa nói hết câu Triệu Tử Thiêm liền cắt ngang lời hắn:

“Gọi một tiếng Thiêm ca, nếu không em sẽ không buông!”

Lương Đông cảm thấy gọi một tiếng Thiêm ca cũng không có vấn đề gì, cho nên rất nhanh liền cho con sóc xấu xa nào đó mãn nguyện:

“Thiêm ca”

Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, thưởng cho Lương Đông một nụ hôn thật sâu rồi nói:

“Ngoan, Thiêm ca hôm nay cho anh mở mang tầm mắt!”

Triệu Tử Thiêm nói xong câu này liền trực tiếp đẩy Lương Đông ngã xuống giường, lợi dụng lúc Lương Đông còn bị nụ hôn kia của cậu làm cho đầu óc mộng mị, chân tay chưa kịp phản ứng đã cố sức nhét Tiểu Thiêm Thiêm đang trướng đau vào động nhỏ chưa được bôi chút dầu nào kia của Lương Đông.

Lương Đông cảm nhận được dị vật to lớn tiến vào sâu trong cơ thể mình liền hít một ngụm khí lạnh, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự ngoan cố kia của người nào đó. Triệu Tử Thiêm đã đạt được ý nguyện có thể để cho Lương Đông thoát ra dễ dàng như vậy sao. Lương Đông cảm nhận được sự đau đớn trước nay chưa từng có, trong lòng liền tức giận không thôi, Triệu Tử Thiêm cũng không phải dạng hiền lành gì đâu, thế nhưng lại nhẫn tâm không bôi cái gì, cũng không có bất cứ sự chuẩn bị nào giúp hắn mở rộng đã trực tiếp lì lợm tiến vào rồi.

“Đại Thiêm… em thật độc ác!” Lương Đông trầm giọng quát

Triệu Tử Thiêm cũng đau không kém Lương Đông, Tiểu Thiêm Thiêm của cậu bị cái động nhỏ kia siết rất chặt đến mức tưởng như sắp hỏng. Nhưng nếu bây giờ mà rút ra thì thật không có mặt mũi, cho nên cậu mới nhăn nhó đánh cho Lương Đông một cái thật đau vào Tiểu Đông Đông rồi hét lớn:

“Nằm im đi, muốn nghẹn chết cả hai hay sao”

Lương Đông đau đến trợn mắt nghiến răng, động nhỏ phía sau bị đau, Tiểu Đông Đông phía trước cũng bị Triệu Tử Thiêm ức hiếp. Trên người không có một chỗ nào được thoải mái, nhưng vừa thấy vẻ mặt nhăn nhó vì chịu khổ kia của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông liền đau lòng cố nén nhịn nằm im một chỗ để cho ai kia chịu ít tổn thương nhất có thể.

Triệu Tử Thiêm cảm thấy động nhỏ phía sau Lương Đông như muốn nghiền nát Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, quả thật ra vào đã được hai nhịp vẫn chưa có cái gì gọi là sung sướng cả, ngược lại chỉ có đau buốt đến choáng váng đầu óc. Triệu Tử Thiêm vốn định không làm nữa, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện ngày hôm nay Lương Đông hại cậu như thế nào, chỉ cần nhìn bộ dạng nhăn nhó thống khổ của người phía dưới, Triệu Tử Thiêm liền được an ủi phần nào chính vì thế càng có thêm động lực để nhún nhún mạnh hơn.

Lương Đông nằm bên dưới cố gắng nhịn đau không phát ra tiếng kêu nào, nhưng người ở bên trên đang di chuyển liên tục kia lại kêu la rất kịch liệt. Lương Đông thấy thế trong lòng lại buồn cười, cố gắng chịu đau lên tiếng trêu chọc:

“Thiêm ca… không phải là… không được chứ?”

Triệu Tử Thiêm đau đến nhăn mặt nhíu mày, nhưng nghe thấy câu kia của Lương Đông liền nóng máu, cậu đường đường là thanh niên trai tráng, như thế nào lại không chế ngự được cái động bé tí kia của Lương Đông:

“Đêm nay Thiêm ca cho anh… a… một đêm… ưm… một đêm bảy lần… a”

Lương Đông sắp nhịn không nổi định đưa tay đẩy Triệu Tử Thiêm ra thì người phía trước không hiểu tại sao đột nhiên dừng lại, kéo theo đó là tiếng hét thất thanh đến tê tâm liệt phế: “A…”

Triệu Tử Thiêm ngồi im trên người Lương Đông, gương mặt nhăn nhó, nước mắt thi nhau chảy xuống dọc hai bên má. Lương Đông thấy bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm thì lo lắng hỏi:

“Sao thế?”

Tiểu Thiêm Thiêm ở phía bên trong kia không hiểu tại sao lại đau đến tê cứng, cậu chỉ vừa mới nhích người liền kéo đến cơn đau đánh thẳng đến đại não, nhưng hiện tại cậu cũng không thể mất mặt nói ra chuyện này với Lương Đông, nếu để cho Lương Đông biết Tiểu Thiêm Thiêm lần đầu xuất trận liền bị chuột rút trong động, Lương Đông nhất định sẽ cười cậu.

“Không sao…ô” Triệu Tử Thiêm cố gắng không khóc thành tiếng.

Lương Đông nghi ngờ định kéo Triệu Tử Thiêm ra một chút:

“Vậy em kêu cái gì?”

Lương Đông ở bên dưới có ý định di chuyển, Triệu Tử Thiêm liền cương cứng cả người vội vàng hét lên:

“Đừng nhúc nhích!”

Lương Đông giật mình nằm im ở một chỗ. Triệu Tử Thiêm cuối cùng đau quá nhịn không nổi ô ô òa khóc:

“Tiểu Thiêm Thiêm rất đau… ô ô…”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm khóc như thế thì luống cuống, hắn lần đầu vào cũng đau nhưng không đến nỗi có bộ dạng nghiêm trọng như Triệu Tử Thiêm hiện giờ. Lương Đông đưa tay xoa xoa hai bên má lau đi nước mắt trên mặt Triệu Tử Thiêm, bình tĩnh khuyên nhủ:

“Nếu đau thì rút ra đi!”

Triệu Tử Thiêm càng khóc càng lớn, thử nhích người một cái liền toát mồ hôi lạnh vội vàng lắc đầu:

“Đông… không được… không thể rút ra.. ô ô”

Lương Đông cũng chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh hết mức có thể đưa tay vỗ vỗ lên đùi Triệu Tử Thiêm dịu giọng nói:

“Bảo bối… nếu em còn không chịu đi ra, Tiểu Thiêm Thiêm lần sau không thể dùng được nữa đâu…”

Triệu Tử Thiêm hoảng sợ, cậu quả thật rất sợ nếu cứ kéo dài tình trạng như vậy Tiểu Thiêm Thiêm lần sau chắc chắn khả năng cao không thể dùng được nữa. Nhưng mà cậu chỉ vừa mới di chuyển thôi, động nhỏ phía dưới của Lương Đông lại giống như muốn hút chặt lấy cậu, không muốn để cho cậu ra. Triệu Tử Thiêm nức nở nói không rõ ràng:

“Đông… không thể… không ra được a… ô ô”

Lương Đông nhân lúc Triệu Tử Thiêm còn mải khóc liền trực tiếp đẩy ngã cậu sang bên cạnh, Triệu Tử Thiêm bị đẩy liền giật mình hét lớn, tiếp theo đó gào thét ăn vạ:

“Đông… đau quá… đau quá… a… a”

Lương Đông cũng đau không kém đâu việc này là do ai gây ra đây, nếu Triệu Tử Thiêm chịu chậm rãi một chút kết quả hẳn cũng sẽ không thành ra thế này. Lương Đông nhìn người bên cạnh co người nằm trên giường, liền nhịn không được đau lòng kéo Triệu Tử Thiêm về phía mình:

“Được rồi, để anh xem…” Lương Đông đưa tay chạm nhẹ vào Tiểu Thiêm Thiêm, không chạm thì không sao vừa chạm liền phải thấy giật mình vì độ nóng và cứng của nó. Triệu Tử Thiêm nhất định là làm cố sức, bị hút chặt vẫn cố chấp cho nên hẳn là chuột rút rồi: “Đến bệnh viện…”

Lương Đông nói muốn đưa Triệu Tử Thiêm đến bệnh viện, Triệu Tử Thiêm nằm ở trong lòng Lương Đông liền kịch liệt lắc đầu. Nếu như để bác sĩ trong bệnh viện thấy bộ dạng này của cậu nhất định cậu sẽ không còn muốn sống nữa, có ai vì làm mà phải đến bệnh viện như cậu hay không:

“Không được, không được đến bệnh viện…”

Lương Đông nhíu mày cũng không còn cách nào khác là đưa tay lên xoa xoa Tiểu Thiêm Thiêm một chút:

“Vậy muốn như thế nào đây, nghiêm trọng như vậy còn không chịu đến bệnh viện”

Triệu Tử Thiêm cố gắng nín khóc, nhưng vẫn còn tiếng nức nở nho nhỏ:

“Đông xoa một chút sẽ khỏi… không cần đến bệnh viện… ô ô”

Lương Đông vừa buồn cười vừa đau lòng, cuối cùng vẫn là xấu xa nói một câu:

“Còn nói một đêm bảy lần, anh xem bộ dạng em hiện giờ cũng không thể nhún bảy cái đó”

Triệu Tử Thiêm xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực Lương Đông oán trách:

“Không cho nói… suốt ngày trêu chọc…”

Lương Đông nhẹ nhàng vuốt nhẹ Tiểu Thiêm Thiêm, sau đó đến lượt Tiểu Đông Đông của hắn nhịn không được rồi. Chính vì thế tay của Lương Đông vốn đang đặt ở trên Tiểu Thiêm Thiêm lúc này liền chậm rãi di chuyển xuống phía dưới muốn tách hai mông của Triệu Tử Thiêm ra. Triệu Tử Thiêm cảm thấy có dự cảm không lành liền cương cứng người kẹp chặt chân:

“Đông làm gì a? Hiện tại còn muốn như vậy…”

Lương Đông mặt không chút biểu hiện nào tiếp tục nói dối Triệu Tử Thiêm:

“Là đang giúp em đó… em xem anh xoa nãy giờ rồi, Tiểu Thiêm Thiêm còn chưa chịu bắn, nếu còn không kích thích nó nhất định là phải vào bệnh viện đó!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy phải vào bệnh viện thì lại luống cuống mếu máo:

“Nhưng mà… nhưng mà… tại sao lại muốn kích thích ở dưới a…”

Lương Đông làm bộ buông tay nói:

“Vậy được rồi, em muốn làm thế nào thì làm đi!”

Triệu Tử Thiêm cứ tưởng Lương Đông không chú ý đến mình liền vội vàng nắm lấy tay hắn kéo đặt lên động nhỏ phía dưới:

“Đông… giúp… nhưng mà… nhẹ một chút, rất đau…”

Lương Đông được như ý nguyện, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ miễn cưỡng:

“Cái này là em nói đấy nhé, anh không có ép buộc em”

Triệu Tử Thiêm trước sau vẫn luôn cảm giác được mình nhất định bị Lương Đông lừa, nhưng hiện tại ngoài tin tưởng hắn ra cậu cũng không thể làm gì khác hơn được, cho nên chỉ còn biết gật đầu ừ một tiếng.

Lương Đông vừa nhìn thấy người trong lòng tình nguyện liền nhịn không được hôn xuống đôi môi đang mím mím kia một cái, trước khi đưa tay vào động nhỏ dưới mông của Triệu Tử Thiêm còn không quên nói cho cậu một câu an ủi:

“Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng thôi”

Lương Đông với tay xịt số dầu còn lại trong chai đưa xuống sau mông Triệu Tử Thiêm xoa nhẹ, Triệu Tử Thiêm không rõ là bị kích thích hay là Tiểu Thiêm Thiêm bị đau mà khẽ ư ư bám lấy vai Lương Đông.

Lương Đông chậm rãi đưa một ngón tay vào trong động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm lúc đầu còn chưa thích ứng được vội vàng kẹp chặt hai chân lại. Lương Đông cúi đầu hôn xuống đôi môi đang khép hờ, liên tục phát ra tiếng mời gọi kích tình kia. Đầu lưỡi Lương Đông tru du khắp mọi nơi trong khoang miệng của Triệu Tử Thiêm rồi liền rời ra đưa đến bên tai cậu khẽ gặm cắn, cuối cùng lại hôn xuống cần cổ màu lúa mạch đang vì sung sướng mà yết hầu chuyển động liên tục kia.

Chẳng biết Lương Đông làm cách nào, Tiểu Thiêm Thiêm vừa rồi rõ ràng còn cương cứng chưa thể giải phóng lúc này liền bắn ra thứ chất dịch nóng ấm, sau đó đùi của Triệu Tử Thiêm cũng trong vô thức tách ra, các đầu ngón tay linh hoạt của Lương Đông liền thuận thế đâm vào nơi đang không ngừng siết chặt kia của Triệu Tử Thiêm.

Ba ngón tay đã vào trong động nhỏ một cách dễ dàng, Triệu Tử Thiêm rất đau nhưng khoái cảm cũng rất nhiều, Lương Đông không thấy Triệu Tử Thiêm có ý trốn tránh nữa liền bắt đầu di chuyển tay mở rộng nơi đó. Triệu Tử Thiêm theo từng nhịp độ ở đầu ngón tay của Lương Đông mà ngâm nga liên hồi:

“Ưm… Đông… chậm một chút… chậm a…”

Lương Đông ẩn nhẫn làm theo ý của Triệu Tử Thiêm, ba ngón tay di chuyển chậm rì rì giống như là không nhúc nhích, Triệu Tử Thiêm thấy quá chậm lại lên tiếng đòi hỏi:

“Đông… như vậy có phải là… hơi chậm hay không”

Lương Đông khẽ cười hôn xuống đôi môi đang chu về phía trước kia rồi đặt Triệu Tử Thiêm nằm xuống giường:

“Được rồi đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dạy sớm nữa”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì không vui, cả người cậu đã sớm khó chịu như vậy, nếu bây giờ ngủ hẳn là không được đâu. Triệu Tử Thiêm đột nhiên ôm lấy cổ Lương Đông, bắt đầu dụi dụi vào lòng ngực hắn nói khẽ:

“Đông… không phải nói là… nói là…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã đưa tay ra sau lưng sóc nhỏ nhà mình vỗ vỗ cắt lời:

“Đi ngủ thôi…”

Triệu Tử Thiêm cầm tay Lương Đông đặt lên Tiểu Thiêm Thiêm của mình, ngẩng đầu nhìn hắn nói nhỏ:

“Không phải nói là thích Tiểu Thiêm Thiêm… thích Thiêm Thiêm hay sao…”

Lương Đông được như ý nguyện khẽ cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng cho Triệu Tử Thiêm lắm:

“Bảo bối ngoan, Tiểu Thiêm Thiêm vừa mới khỏi, bây giờ còn muốn hoạt động nữa hay sao?’

Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi, im lặng một lúc liền kéo tay Lương Đông xuống dưới mông mình:

“Vẫn còn chỗ này…”

Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, hắn sao có thể thoát khỏi lời mời gọi này được, nhưng để cho Triệu Tử Thiêm triệt để xóa bỏ suy nghĩ muốn phản công trong đầu, hắn phải nhẫn nhịn sau này ai đó mới không thể có lý do nào oán trách nữa:

“Em muốn thì tự đến đi”

Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt ngập nước nhìn Lương Đông:

“Hả?”

Lương Đông xấu xa ghé sát vào tai Triệu Tử Thiêm thổi khí:

“Muốn thì tự đến đi, không phải ai đó nói hôm nay sẽ một đêm bảy lần hay sao”

Triệu Tử Thiêm mím chặt môi, ngồi trên đùi Lương Đông suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn cách nằm xuống giường đi ngủ. Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết con lừa lớn kia có suy nghĩ gì trong đầu, nếu bây giờ cậu mà tự mình đến, Lương Đông nhất định sẽ bám vào lý do ngày hôm nay mà tiếp tục trêu chọc cậu cho xem. Nghĩ đi nghĩ lại người chịu khổ cũng không phải mình cậu, Lương Đông nhất định cũng chịu khổ không kém đâu. Cho nên sóc nhỏ rất thông minh, thay vì để tự mình chui vào bẫy Lương Đông đã đào sẵn, chi bằng để cho lừa lớn chịu khổ cùng mình vẫn hơn.

Tối hôm ấy Triệu Tử Thiêm được như ý nguyện phụ trách bên trong một lần cho biết vị, nhưng đổi lại Tiểu Thiêm Thiêm vì thế cũng bị dọa cho hoảng sợ. Trong lúc ngủ có lần giật mình tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh đúng lúc thấy con lừa lớn kia cả người không mặc gì đang nằm xoay lưng về phía mình, Triệu Tử Thiêm trong lòng tức giận nhịn không được đưa tay đánh bốp vào mông Lương Đông một cái cho bõ tức, Lương Đông hơi hơi chuyển động mình nhưng không tỉnh giấc. Triệu Tử Thiêm bĩu môi, đưa tay xoa xoa vào chỗ bị đánh của Lương Đông, rồi không biết tại sao hai mắt giống như chợt lóe sáng, giây tiếp theo không nói lời nào chọc mạnh tay vào động nhỏ sau mông Lương Đông rồi rút ra ngay.

Lương Đông đang ngủ đột nhiên bật dậy:

“Em làm cái gì thế hả?”

Triệu Tử Thiêm giả bộ nằm im nhắm chặt hai mắt không động đậy, Lương Đông nghi hoặc nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, cuối cùng vẫn đưa tay kéo chăn đắp lại thật cẩn thận cho Triệu Tử Thiêm rồi nằm xuống bên cạnh ngủ tiếp. Triệu Tử Thiêm trộm mở mắt, đưa tay kéo kéo chăn trên người rồi mỉm cười mãn nguyện nghiêm chỉnh nhắm hai mắt lại đi ngủ.

___

Lại nói đến Nghiêm Nghinh Hạnh sau khi đi về phòng liền nhịn không được vui sướng ra bên ngoài ban công hóng gió, dĩ nhiên thì chiếc áo của Lương Đông đưa cho cô vẫn chưa chịu cởi ra.

Phòng của Nghiêm Nghinh Hạnh ngay ở trên phòng của Lương Đông. Nghiêm Nghinh Hạnh đứng ở bên trên vô tình nhìn thấy Lương Đông ở bên ngoài hút thuốc, cô vui vẻ im lặng đứng đó ngắm nhìn dáng vẻ mệt mỏi phong trần của hắn. Có điều người tính không bằng trời tính, Nghiêm Nghinh Hạnh vốn định sẽ đứng ở đây ngắm Lương Đông đến khi nào hắn đi vào mới thôi, nhưng mà phút tiếp theo từ bên trong phòng lại có một người mặc áo choàng tắm đi ra, hơn nữa người này còn rất chủ động ôm lấy Lương Đông từ phía sau lưng.

Nghiêm Nghinh Hạnh chân đứng không vững, người kia đích thị là bạn trai cũ của cô, cũng là mối tình đầu. Không ngờ mối tình đầu của cô lại trở thành như vậy, hơn nữa trớ trêu hơn chính là… mối tình đầu lại có quan hệ mờ ám với người đàn ông cô thích.

Nghiêm Nghinh Hạnh hít một hơi thật sâu, đứng ở trên tầng thu hết mọi hình ảnh kia vào trong mắt. Có lẽ do tầng trên rất cao, cũng có lẽ do hai người phía bên dưới kia cố tình nói bé, cho nên Nghiêm Nghinh Hạnh căn bản là không thể nghe thấy được hai người đó nói gì. Cô chỉ biết Triệu Tử Thiêm có vẻ như muốn níu kéo, cố tình quyến rũ Lương Đông. Lương Đông đã nhiều lần né tránh, nhưng Triệu Tử Thiêm lại to gan lớn mật kéo tay Lương Đông đặt lên từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể cậu.

Nghiêm Nghinh Hạnh hô hấp không thông, trong lòng tràn lên xúc cảm tức giận cùng khó chịu, cô hiện tại chỉ muốn đi xuống phía dưới kia tách hai người bọn họ ra. Vốn nhịn không được định hét lên rồi, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại đúng lúc đi vào bên trong. Nghiêm Nghinh Hạnh vội vã bước ra khỏi phòng, cô đã đứng trước cửa phòng của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa mà chọn cách quay về phòng mình.

Nghiêm Nghinh Hạnh nghĩ, Triệu Tử Thiêm là người không biết xấu hổ luôn tìm mọi cách dụ dỗ Lương Đông, nếu bây giờ cô vạch trần hai người họ, Lương Đông và cô nhất định sẽ không có cơ hội. Chi bằng vẫn là nên tìm thời điểm thích hợp nói chuyện với Triệu Tử Thiêm thì hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.