Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng nhanh chóng bước vào trong phòng, bởi vì điện trong phòng đã tắt hết cho nên Lương Đông hiện tại không thể nhìn thấy rõ được gương mặt của Triệu Tử Thiêm, chỉ biết là sóc nhỏ nhà hắn đã ngồi sẵn ở trên giường đợi hắn.
Lương Đông vội vàng cởi quần nhảy lên trên giường, mông vừa mới chạm xuống đệm liền bị một lực mạnh mẽ kéo hắn ngã ngửa ra đằng sau. Giây tiếp theo ai đó đã ngồi lên người hắn rồi.
“Đông… lần sau không được mang mấy thứ kia về nữa, có biết hay chưa?” Triệu Tử Thiêm nhẹ nhàng nũng nịu.
Lương Đông cảm thấy có dự cảm không lành, hít một ngụm khí lạnh ừ nhẹ một tiếng.
Triệu Tử Thiêm cười cười, cúi đầu xuống liếm nhẹ điểm nhỏ trước ngực Lương Đông:
“Vừa rồi anh cố tình đúng không? Cố tình trêu em không rút cái kia ra?”
Triệu Tử Thiêm lúc thu dọn mảnh vỡ bình hoa để ý được cái trứng rung kia còn có một sợi dây rất dài, lúc đầu cũng không nghĩ ra nó có dây để làm gì, nhưng đến bây giờ liền phát hiện ra một điều, chắc chắn cái dây đó để thuận tiện cho việc lấy thứ kia ra. Lúc Triệu Tử Thiêm đi vào trong phòng tắm có nhìn thấy cái remote nhỏ để trên bồn rửa mặt, để ý kỹ một chút lại phát hiện ra đầu một cục pin bị mất một miếng. Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều liền biết, lừa lớn nhất định đã động tay động chân vào cái đó.
Lương Đông không biết xấu hổ chối cãi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470166/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.