Lương Đông nhìn người trước mặt quấn chăn kín người chỉ để lộ ra duy nhất cái đầu nhỏ, sau đó lại nhìn xuống Tiểu Đông Đông đang trướng đau của mình, trong lòng âm thầm cảm thán biết như vậy trực tiếp làm luôn cho rồi, bây giờ cái gì cũng không có, thật là khổ không chịu nổi.
Lương Đông đưa tay khẽ kéo chăn của Triệu Tử Thiêm ra, chăn còn chưa kéo ra được chút nào đã bị ai đó cho một cái liếc mắt đáng sợ. Lương Đông nuốt một ngụm khí lạnh, ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng dụ dỗ:
“Đại Thiêm, lần này anh sẽ làm nhẹ nhàng thôi, sẽ không đau”
Triệu Tử Thiêm vẫn không nói gì, kiên quyết nhắm chặt hai mắt lại làm như không nghe thấy. Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bởi vì một màn kích tình vừa rồi mà hơi bết dính rối tung một lượt, nhẹ nhàng nói khẽ:
“Lần đầu ai cũng sẽ đau mà, cái này em cũng biết đúng không, lần sau nhất định sẽ thoải mái”
Triệu Tử Thiêm im lặng, trong lòng vô cùng tức giận, Lương Đông biết lần đầu sẽ đau nhưng đêm hôm đó có mặc cậu kêu la thế nào cũng nhất quyết không chịu dừng, làm, làm đến khi cậu ngất đi rồi tỉnh lại vẫn thấy hắn miệt mài, Triệu Tử Thiêm chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng thấy rùng mình rồi. Lần đó không rõ cậu đã mê man mấy lần, chỉ biết khi tỉnh lại thấy trăng bên ngoài vẫn sáng, Lương Đông vẫn cứ làm việc của hắn.
Lời Lương Đông nói không thể tin được, cậu đã nhiều lần bị hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-han-gap-mua-rao/2470164/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.