Tôi ghét Lục Phong, nhưng tôi là người có học. Cũng không thể bất lịch sự một cái liền đóng cổng thả chó tới cắn anh ta được, kể cả tôi có muốn?
“ Lục thiếu gia hôm nay hạ phàm tới nơi tồi tàn này chắc cũng có việc gấp đi?”
-“Cũng không có việc gì quan trọng, đến mang đồ ăn sáng cho em thôi.”
“Lục thiếu, anh có vấn đề về thần kinh thì mau đi khám bác sĩ đi?, bệnh nặng khó chữa. Nhà tôi cũng không phải bệnh viện, tôi cũng không phải bác sĩ khoa não, Lục thiếu đi nhầm chỗ thì mau quay về đi. Đừng bắt tôi thả chó đuổi người!”
-“Mang đồ ăn cho em sao lại thành người có bệnh rồi?”
Cũng không biết tên này đang không hiểu hay là cố tình không hiểu? bổn cung hôm nay muốn làm người tốt! hắn lại một hai cứ tới chọc tôi điên lên!!
“Thiếu gia, anh có não tại sao lại không động thế? Đây là nhà tôi, anh lại mang đồ ăn sáng tới cho tôi? Nếu anh bị ép thì báo tín hiệu sos cho cảnh sát đi?”
-“Ồ? Hạ Hạ ngày càng độc miệng hơn rồi, chửi cũng ngày càng mượt nha.”
Cmn, tôi nhớ là đã không cho hắn gọi tôi như vậy? hắn bị làm sao thế?????
“Đừng ép tôi phải động thủ…”
Tôi chưa nói xong, đã thấy ba và anh trai từ trong nhà xông ra, có lẽ là đã nhìn thấy Lục Phong rồi, nếu lúc nãy tôi không nhanh câm miệng, chỉ sợ Lục Phong mạng cũng không toàn vẹn mà quay về!
“Yo, chủ tịch Lục cao quý sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-nhat-phuong/2930113/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.