Tôi không rõ khuôn mặt Lục Phong lúc xông vào nhà tôi như thế nào, tôi chỉ biết, khuôn mặt của cả tôi, bố và anh trai đều đã bất lực rồi.
Lục Phong đi vào trong bếp, đặt đồ ăn xuống rồi xắn tay áo lên bắt đầu nấu ăn. Chúng tôi đều thấy mặt hắn quá dày, nhưng nếu đã muốn tự hành hạ bản thân, chúng tôi đều không rảnh quản. Tròn bốn mươi lăm phút sau, Lục Phong bê từ trong bếp ra vô số món ăn, đặt trên bàn.
Lục Phong: “Có thể ăn rồi, ra đây thôi.”
Tôi: “???”
-“Một mình anh nấu hết số này?”
“Tất nhiên rồi, có vấn đề gì sao? Rất sạch sẽ mà?”
Dường như anh trai rất hiểu ý tôi, chưa đợi tôi hỏi, anh ấy đã nói:
“Tiểu Hạ, yên tâm đi, hôm nay anh trai đã xem dự báo thời tiết, không có bão!”
-“Anh có vẻ chưa bị cận, thật sự không có bão?”
Lần này anh trai không trả lời tôi, chỉ gật đầu một cái, tỏ vẻ chắc nịch. Thật ra không phải chúng tôi ăn ý hiểu nhau, mà là, lúc nãy anh ấy cũng vừa vặn nhìn thấy mấy món ăn được đặt ở trên bàn, sau đó há hốc mồm như tôi mà thôi! Trông chờ gì vào ông anh trai này được chứ?. Lí do anh trai không đáng tin cậy lắm, cũng bởi vì tôi năm nay tròn hai mươi bốn tuổi, mà ông ấy sinh trước tôi bốn năm, nhưng cũng đừng nhìn vẻ về ngoài của anh trai tôi mà đánh giá, ông ấy đã là một soái ca già rồi, hai mươi tám tuổi rồi, già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-ha-nhat-phuong/2930112/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.