Quay lại nhìn tôi, cậu ấy hỏi thăm:
— Qua sao cô phản ứng dữ vậy? Buổi tối cũng ăn ít hẳn.
Ngạc nhiên vì câu hỏi của cậu chủ. Ít ra cậu ấy không vô tâm, dửng dưng như vẻ bề ngoài nhỉ:
— Tôi nào giờ là thế mà. Cậu đừng để tâm. Mà cậu tranh thủ dùng bữa đi lát bác sĩ Đình ghé đó.
— Được rồi.
Tôi lui xuống bếp thắc mắc. Sao nay cậu ấy để ý cả chuyện ăn uống của mình nữa. Đúng là tối qua mình ăn ít thật. Ông này ngầm ngầm mà sâu sắc ghê! Y như chú Tư từng nói. Thoáng nghĩ qua như vậy xong tôi lại bỏ đó. Tính tôi không để tâm mấy chuyện vụn vặt. Nhưng mà ai đó đã đụng đến tôi rồi thù mười năm cũng chưa quên, nhất là cậu chủ út.
Lát sau tiếng dì Tư kêu:
— Xong chưa Minh ơi, bác sĩ Đình tới rồi kìa.
— Dạ con đem lên liền.
Lên tới phòng, tôi gõ cửa vài cài rồi đi vào. Gật đầu chào vị bác sĩ không quên lời mời uống nước:
— Mời chú bác sĩ dùng nước ạ!
Đôi mắt kia ẩn hiện dưới gọng kính nheo nheo nhìn tôi với sự thú vị trong giọng nói:
— Cám ơn cô bé! Mới một tuần không gặp, trông cô bé có chút đổi khác rồi.
— Dạ, chú khám cho cậu chủ đi. Con ra ngoài đây.
Bác sĩ Đình sau khi khám chân cho Hoàng Khôi thì bảo:
— Chân cậu biến chuyển rất tốt. Có tín hiệu tích cực. Cứ thế này khoảng hai tháng nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989052/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.