Tự nhiên cánh cửa phòng mở mạnh ra kèm giọng nói to làm tôi giật mình. Ly nước trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Hoàng Đăng quát:
— Cô vào đây chăm người bệnh hay đập đồ vậy? Hậu đậu vậy mà sao mẹ tôi tuyển vô, hay thật!
Tôi nổi đoá bật luôn:
— Vậy nói đi thì cũng phải nghĩ lại. Ai mở cửa mạnh, ai nói to khiến tôi mới giật mình nên làm rơi cái ly?
Hoàng Đăng cũng đâu có vừa, móc méo lại:
— Tướng cô như con voi ai mà làm cô giật mình được. Hậu đậu thì nói đại đi còn nguỵ biện.
Tôi điên tiết nhấn từng chữ:
— Tôi thấy cậu có vẻ rất thích khích bác bình phẩm dáng vẻ người khác quá nhỉ? Nè cậu, tôi mập cũng đâu liên quan tới miếng cơm manh áo của cậu, mà hễ gặp tôi là câu cứ lôi câu nói ấy ra hoài. Không thấy nhàm sao? Mà nói như vậy hoài không làm cậu sang lên miếng nào đâu.
Hoàng Đăng đỏ mặt:
— Cô..,.
Lúc này Hoàng Khôi nạt ngang:
— Đủ rồi, ồn ào quá! Đây không phải là cái chợ để cãi nhau.
— Sorry ông anh, định hỏi anh cái này nhưng gặp sao chổi nên để sau vậy. Chào nha!
Cậu ta bỏ đi ngay lập tức, tôi cố đè nén lại bức xúc, thao tác pha một ly sữa nóng đưa cho cậu chủ. Hoàng Khôi giờ như con người khác, rất chịu hợp tác với tôi mà đón lấy ly sữa uống cạn.
— Cô về nghỉ ngơi đi, vất vả với tôi cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989038/chuong-13.html