Vừa lúc tiếng còi ô tô bíp bíp vang lên, sau đó là tiếng sình sịch mở cổng, kế tiếp chiếc xe hơi màu trắng đi vào. Ông bà chủ bước xuống xe thấy cậu Hai ngồi ngắm những giò lan mà giật mình. Vậy là cả hai ông bà vội đi tới hỏi con:
— Hoàng Khôi! Con xuống đây từ lúc nào? Ai đưa con xuống? Con thấy thế nào trong người hả con?
Hàng loạt câu hỏi dồn dập của ba mẹ không khiến Hoàng Khôi bực mình, trái lại cậu còn cười rất tươi, một nụ cười mà cả mười ngày nay tôi mới bắt gặp:
— Con ổn mà.
Bà Tuyết vội hỏi tiếp:
— Nhưng sao con xuống tận đây? Ai đưa con xuống?
— Con tự xuống với chiếc nạng này nè mẹ!
Vừa nói, cậu hai vừa chỉ vào chiếc nạng đang dựa vào thành ghế. Hai ông bà sửng sốt:
— Con tự xuống?
Hoàng Khôi bật cười:
— Thấy con như vậy ba mẹ không vui sao?
Bà Tuyết vội xua xua cánh tay:
— Không, chỉ là ba mẹ đang rất ngạc nhiên. Từ lúc….. con…. Là con không bao giờ rời khỏi căn phòng nửa bước. Vậy mà hôm nay lại xuống tận đây, ba mẹ mừng khôn xiết con à!
Nói xong, bà sụt sùi lau nước mắt. Ông Sang vỗ nhẹ vào lưng vợ rồi bảo:
— Kìa em. Thôi ta vào nhà đi. Bé Minh giúp Hoàng Khôi đi vào trong nha con!
— Dạ.
Tôi nhẹ nhàng nói với cậu chủ:
— Trời tắt nắng rồi, hôm nay như vậy cũng đã đủ. Để tôi dìu cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989036/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.