Tôi khép cửa phòng lại, bước xuống phòng ăn. Ông bà chủ đã ăn xong từ bao giờ, chỉ đang nhấm nháp trái cây tráng miệng. Thấy tôi bà Tuyết nhẹ nhàng hỏi:
— Con ngồi xuống ăn cơm đi con.
— Dạ con chào ông bà ạ!
Ông bà gật đầu ra hiệu kêu tôi ngồi xuống ăn cơm. Tôi ngồi xuống ghế, cất lời mời họ xong cũng cầm chén cơm ăn. Hôm nay đồ ăn có nhiều món ngon nhưng tôi không thể nào nuốt trôi nổi. Có lẽ lòng vẫn đang buồn vợi vì chuyện lúc nãy, tay tôi gảy gảy chén cơm trong vô thức. Thấy vậy, bà Tuyết tinh tế hỏi:
— Nay con sao vậy? Con mệt à?
Tôi vội trở lại dáng vẻ thường ngày lúng túng đáp:
— Không ạ! Con chỉ đang nghĩ về mẹ thôi.
Bà dịu dàng hỏi:
— Hoàng Khôi nó có làm khó gì con không?
Tôi đáp:
— Dạ không ạ!
Hoàng Đăng chèn một câu không mặn không nhạt:
— Nhìn điệu bộ cô ta xem, ai mà dám chọc giận chứ.
Bà Tuyết quay sang tia đôi mắt sang quét cậu út một cái nhằm răn đe xong nhẹ nhàng dặn tôi:
— Có khó khăn gì cứ nói bác để bác chấn chỉnh nó. Thằng nhỏ đôi lúc khó chiều, nhưng không hề ác ý đâu con. Trước nó là đứa hiền hoà, hoạt bát, tự nhiên xui xẻo đến làm thằng bé suy sụp mà trở nên như vậy. Haizzz.
Bà nói xong thở dài thườn thượt. Ông Sang đưa tay vỗ nhẹ vào bàn tay trắng trẻo của bà nhằm động viên vợ. Ông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-giup-viec-vung-ve/2989030/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.