– Sao vậy?
– Tôi có việc cần nói! Phiền ông ít phút thôi!
– Vào đi!
Nghe giọng người bên trong đã thấy bảy phần phiền não, ba phần bất ổn rồi nhưng Thùy Dung nghĩ vì tình người nên cô mạnh dạn mở cửa bước vào. Vẫn không thấy Kiên ngẩng mặt lên nhìn hay ít nhất cũng nhắc cô ngồi xuống như mọi khi gọi cô vào hỏi chuyện mà cứ lặng thinh đến căng thẳng. Thùy Dung nén tiếng thở dài trong lòng, chủ động đi lại gần bàn làm việc đặt cốc sữa nóng cùng phần mì ý lên đó rồi nói:
– Từ qua tới nay ông chủ chưa có hạt cơm nào vào bụng rồi thì cũng nên ăn một chút đi ạ!
– Cô có việc gì sao?
– Đồ này nên ăn nóng! Ông chủ ăn xong thì tôi sẽ thưa chuyện!
– Cô nói trước đi!
Ở đây chưa lâu nhưng cũng đủ hiểu phần nào tính cách không thích nói nhiều của Kiên nên Thùy Dung không giục nữa mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện trình bày:
– Tôi biết việc này không phải phận sự của mình nhưng thật sự tôi không muốn bố con ông chủ hiểu lầm nhau!
– Cô biết chuyện gì cứ nói!
– Cậu Tuấn Anh tỏ thái độ với ông là có lí do đấy ạ!
– Nó có lí do ư?
– Vâng! Tôi…
Lần đầu thấy Dung có vẻ lắp bắp chứ không giống tính cách thẳng thắn của cô ngày thường thì Kiên thu bớt lại vẻ lạnh nhạt, chậm dãi nói:
– Có chuyện gì cô cứ nói thẳng! Không cần e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-gia-su-sieu-ngau/2487540/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.