– Đấy là tôi cứ nói thế!
– Bí mật à?
– Cứ cho là vậy đi ạ!
– Không nói thì thôi.
Thùy Dung buồn cười trước câu trả lời có phần hài hước của Kiên, hai người tạm dừng câu chuyện mà tập trung ăn hết bát mì, sau khi ăn xong cô chủ động đứng lên thu dọn bát định rửa thì Kiên liền ngăn cô lại:
– Được rồi! Có hai cái bát với cái nồi, để tôi rửa cho.
– Không được. Anh đã nấu rồi nên để tôi rửa.
– …
Hai người cứ mải tranh qua cãi lại thế là cái bát rơi xuống đất vỡ tan tành, Dung sợ hai chị giúp việc nghe thấy nên vội vàng ra hiệu cho Kiên im lặng, đứng qua một bên để cô rửa cho nhanh nhưng Kiên hôm nay như dở hơi, anh không những không cho cô dọn tiếp mà còn làm hành động nắm lấy hai tay của cô.
– Để mai rửa!
Tự nhiên bị Kiên kéo lại với khoảng cách rất gần làm cho tim của Dung cứ đập thình thịch, mà nói thôi cần gì giữ tay cô lâu vậy chứ, đã thế ánh mắt cứ nhìn chăm chăm khiến cô ngại ngùng đến lắp bắp…
– Vâ…ng…Mai… Mai cũng được…
– Sao mặt đỏ vậy?
– Đỏ ư?
– Ừ. Đang rất đỏ đây này… Hay là…
– Tôi… Tôi buồn ngủ rồi! Anh không buồn ngủ thì ở lại dọn mảnh vỡ kia đi!
Đúng là Kiên hôm nay không còn là Kiên của ngày thường nữa rồi, hỏi thẳng cô mà không cần dè dặt nữa:
– Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-gia-su-sieu-ngau/2487503/chuong-27.html