Chương trước
Chương sau
Thế trận của Đàm Quốc và Yến Quốc quá mạnh, bên này nội chiến cũng giao tranh lên đến đỉnh điểm.

Thập hoàng tử Lê Tùng Dương vốn là một hoàng tử luôn luôn mờ nhạt, ngay từ đầu khi nội chiến nổ ra, các hoàng tử khác đều kịch liệt tranh giành, chỉ riêng mình hắn là ẩn nhẫn rút đầu làm rùa đen rụt cổ không dám giao tranh gì.

Nhưng không ai có thể ngờ đến, khi Nhị hoàng tử với thế lực ngoại tộc hùng mạnh, tưởng đã nắm chắc ngôi báu trong tay, Lê Tùng Dương lại ở đúng lúc này, tại thời điểm Lê Huỳnh Khang đắc ý nhất mới bất ngờ tấn công.

Sự tấn công đâm từ sau lưng một cách đầy bất ngờ của Lê Tùng Dương, khiến cho Lê Huỳnh Khang vốn lượng lượng đã bị hao tổn nặng nề, hiện tại bị đánh úp bất ngờ, nên lực phản kháng gần như là không có, cứ như vậy là bị Lê Tùng Dương đạp xuống.

Nhưng cho dù là Lê Huỳnh Khang, Lê Tùng Dương hay bất cứ một vị hoàng tử nào khác lên ngôi, lại không có ngọc tỷ hay hổ phù điều binh, nên không thể danh chính ngôn thuận điều khiển cấm vệ quân hay bất kỳ binh lính ở nơi nào.

Ngọc tỷ và hổ phù tất cả đều nằm trong tay Lê Trường Quân, mà lúc này khi Lê Tùng Dương lên ngôi cũng là lúc hoàng đế băng hà, Lê Trường Quân âm thầm cầm theo di chiếu của cháu trai bắt đầu điều binh tản ra bốn phía của kinh thành.

Lê Tùng Dương lên ngôi còn chưa thể tiếp quản binh quyền, trước mắt hắn lại là thế tấn công lớn của Đàm Quốc và Yến Quốc đang đánh đến chân, khiến cho hắn vô cùng bực bội.

"Trẫm là hoàng tử, dùng thực lực, danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi báu, ấy vậy mà những kẻ không có mắt kia lại nói chỉ nghe lệnh điều động của mấy thứ vô tri kia."

"Bệ hạ, hiện tại thần kiến nghị người lập tức điều Cửu Vương Gia ở Mã Quốc trở về..."

Người nói chuyện chính là cữu cữu của Lê Tùng Dương.

Nghe ông ta nói, thân mẫu của Lê Tùng Dương cũng là Hiền phi, khẽ nhíu mày, không đồng tình, nói.

"Không được, Lê Trường Quân ấy trong tay nắm ngọc tỷ, hổ phù, lại được bá tánh ủng hộ, hiện tại nếu gọi hắn về, vậy chúng ta cứ chờ hắn trảm đầu xuống đi."

Lê Tùng Dương cũng đồng ý với ý kiến của mẫu thân hắn.

"Đúng vậy, ta hiện tại nếu gọi hắn về chẳng phải sẽ dâng ngôi báu cho hắn hay sao. Mà cho dù hắn không lên ngôi báu, thì tương lai ta cũng sẽ như phụ hoàng của ta trở thành một hoàng đế bù nhìn mà thôi."



Tính đi, bàn lại, cuối cùng Lê Tùng Dương vẫn quyết định tự mình làm tất cả.

Lê Trường chép miệng, thong thả uống trà.

"Đứa cháu này nhìn ra cũng thật có chí khí đấy chứ."

Đoàn Lan Khuê ngồi ở bên cạnh nhàm chán ngáp một cái.

"không có chí khí mà lại leo lên ngôi báu được hay sao. Mà công nhận hắn dấu kỹ thật, đến ta cũng suýt bị lừa rồi."

Lưu Xương cười cười.

"Chỉ tiếc là, mọi bước đi của hắn bước nào cũng bị cái hoàng thúc tổ cáo già của mình nắm rõ trong lòng bàn tay. Haizzz... Thật là đáng thương quá đi."

Trương Đài gõ gõ nhẹ ly trà.

"Đúng là như vậy, hắn sao có thể ngờ được, những kẻ kia cũng chẳng thể ngờ tới đâu, lưới này chúng ta hốt gọn một mẻ lưu danh thiên cổ rồi."

Lưu Xương đắc ý rung đùi.

"Đây là lẽ dĩ nhiên. Chẳng qua là hôm trước ta nhận được tin báo của Chung Vô Niệm, hắn oán hận nhiều lắm đấy..."

Mấy người nhìn nhau cười. Chung Vô Niệm đáng thương bị Lê Trường Quân phái làm tiên phong, mang quân đi biên cương nghênh địch, hiện tại đang cố thua chạy rút về kinh thành, đúng thật là ăn không biết bao nhiêu là khổ, khóc cũng không thể khóc, cân nặng cũng giảm mấy ba bốn vòng.

Thế tiến quân của Đàm Quốc và Yến Quốc vô cùng mạnh mẽ, đánh đâu thắng đó tiến thẳng đến kinh thành của Minh Quốc.

Lê Tùng Dương chống chọi không lại, mang theo người của mình chạy chốn, nhưng cửa thành còn chưa ra đã bị Đàm Quốc bắt lại.

Ngay ngày hôm sau Đàm Quốc và Yến Quốc mở tiệc ăn mừng vì đã bắt được tân đế của Minh Quốc, thành công khống chế Minh Quốc trong tay, bắt đầu mở đàm phán chia nhau lợi ích.

Bọn chúng hoàn toàn không biết ở bên ngoài thành, bốn phía có một lực lượng quân đội tinh nhuệ đang dần siết chặt vòng vây chờ đợi cơ hội.

Hơn mười ngày sau, Đàm Quốc và Yến Quốc đàm phán lợi ích xong xuôi, tiếp tục mở yến hội ăn mừng, lúc này đây sự cảnh giác của bọn chúng có phần nới lỏng.

Trong phòng bếp chuẩn bị cho yến hội, mấy bóng đen cẩn thẩn thả một chút ít gia vị vào mấy thùng rượu.

Tiếng nhạc tấu lên vô cùng náo nhiệt, rượu nâng cao cùng tiếng hô vang trời của binh lính.

"Hahahaha... Minh Quốc, cường quốc cái gì, không phải là bại tướng dưới tay chúng ta hay sao. Bị chúng ta dễ dàng tóm gọn hay sao?"

Một tướng quân của Đàm Quốc hô lớn. Bên kia tướng quân của Yến Quốc cũng đang cười sằng sặc đầy sự đắc ý.



"Đúng thế, còn không phải bị chúng ta đánh cho chạy đến phọt phân ra quần.

Cứ ca ngợi Lê Trường Quân là Chiến Thần... Hahahaha... Ta cười chết mất, Chiến thần cái gì mà quốc mẫu bị diệt vong rồi hắn còn chậm chạp chưa trở về... Rõ ràng là sợ chúng ta mà..."

"Đúng... Chiến Thần cái con mẹ gì, cũng chỉ là một con rùa rút đầu mà thôi..."

"Hahahaha... Đúng thế, hắn chính là một con rùa đen. Chờ chúng ta nghỉ ngơi tốt sẽ tiến quân đạp chết hắn, đút luôn Mã Quốc vào túi mới vui."

"Hahahaha... Đúng đúng... Thừa thắng xông lên..."

Bọn chúng uống rượu lại cùng nhau chế nhạo Lê Trường Quân, tưởng tượng ra bánh vẽ thơm ngon ngào ngạt, sĩ khí trong men rượu tăng cao ngút trời.

Trên nóc trường thành Đoàn Lan Khuê nhìn Lê Trường Quân cười nói.

"Bọn chúng thật là xem trọng huynh quá đi..."

Lê Trường Quân nhéo nhéo má nàng mà nói.

"Ừm... Nhưng ta lại chỉ xem trọng nàng..."

Lưu Xương và Trương Đài trợn mắt nhìn hai người.

"Bây giờ là lúc nào mà hai người còn thảnh thơi tán tỉnh nhau như thế chứ."

"Thật là không đứng đắn, không tôn trọng đối thủ một chút nào cả..."

Lê Trường Quân thản nhiên nhìn bọn họ.

"Ta cũng không cấm hai người tú ân ái."

"Này..."

Lưu Xương và Trương Đài nghe hắn nói thì tức đến nghiến răng, bảo bọn họ tú ân ái là có ý gì cơ chứ.

Nếu không phải chuẩn bị làm đại sự, chắc chắn hai bọn họ sẽ xông lên cắn chết cái tên bằng hữu chó này ngay lập tức...

Đoàn Lan Khuê nghe bọn họ tấu hài cũng phì cười, căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt mấy phần.

Lê Trường Quân xoa tóc nàng.



"Đừng căng thẳng, đây chỉ là bắt ba ba trong rọ mà thôi."

Đêm dần về khuya, đám binh sĩ của Đàm Quốc và Yến Quốc dần dần gục xuống, trong bóng tối bốn xung quanh những bóng đen dần dần xuất hiện tiễn bọn họ một đoạn đường.

"Mau... Tỉnh... Có quân địch tấn công..."

Một tên phó tướng của Đàm Quốc tinh thần cảnh giác cao nhanh chóng phát giác ra sự bất thường hô lớn.

Nhưng số binh lính không uống rượu, chỉ là những binh lính có nhiệm vụ cảnh giới mà thôi.

Những tướng lĩnh có bản lĩnh, tuy có uống rượu nhưng vẫn có thể chống trả, chỉ có điều khi bọn chúng vận nội lực lên, lập tức cảm nhận được có điều không ổn.

"Bị hạ độc..."

Tướng của Đàm Quốc hô lớn một tiếng, kinh mạch đứt đoạn, máu mồm máu mũi trào ra, hai mắt trợn ngược cứ như vậy mà chết.

Đoàn Lan Khuê ở trên tường thành nhìn kết quả vô cùng tự đắc.

"Chúc các ngươi lên đường may mắn."

Nói rồi nàng chắp tay hướng lên cao, hô lớn.

"Diêm vương gia ngài hôm nay vất vả rồi."

Bên ngoài những tốp binh lính khác của Đàm Quốc và Yến Quốc, trong đêm cũng bị quân của Lê Trường Quân tấn công bất ngờ xử lý gọn gàng, tuy rằng cũng sẽ có mấy tên cá lọt lưới ra ngoài nhưng số lượng rất rất ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.