Chương trước
Chương sau
Lê Trường Quân tập kích bất ngờ khiến Đàm Quốc và Yến Quốc toàn quân gần như bị diệt, điều này là một đả kích, một sự sỉ nhục vô cùng lớn với hai cường quốc kia, bọn họ lập tức huy động quân đội của mình muốn tập trung lực lượng đánh cho Minh Quốc không kịp trở tay.

Bọn chúng nghĩ, Lê Trường Quân có giỏi thế nào đi chăng nữa, cũng không thể có ba đầu sáu tay vừa bình ổn nội chiến, khống chế Mã Quốc còn có thể có tinh lực đấu lại hùng binh của bọn chúng.

Chiến tranh cục bộ, mọi đối thủ đều dốc toàn lực chính thức bắt đầu.

Lê Trường Quân cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã, Đoàn Lan Khuê cưỡi Bạch Mã Hồng, hai người đứng trước quân địch, bình tĩnh ung dung.

Tướng quân dẫn đầu quân đội Đàm Quốc chính là hoàng đế của bọn chúng Hán Văn Tình, trợ thủ của hắn là hai nhi tử, tam hoàng tử Hán Văn Ung, ngũ hoàng tử Hán Văn Chung.

Hán Văn Ung chính là người cai quản Lâu Điện Đàm Quốc tại Minh Quốc, hắn nhìn Lê Trường Quân cười châm chọc.

"Ây ây... Cửu vương gia, ta biết các cháu trai vô dụng của ngươi đều không thể dùng được, ngươi không có trợ thủ tốt, nhưng cũng không nên làm càn ôm mỹ nữ ra trận tú ân ái như vậy chứ, đến khi các người thua, ngươi chết rồi còn kéo theo nàng thì thật quá đáng thương..."

Lê Trường Quân hôn lên má Đoàn Lan Khuê một cái.

"Ta dám mang nàng theo chính là không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ thua."

"Mạnh miệng như vậy? Tốt..."

Hoàng đế Đàm Quốc cười lớn một tiếng, tay giơ lên, quân lính phía sau vào thế sẵn sàng chiến đấu.

"Giết..."

Hoàng đế Đàm Quốc vẫy tay hạ lệnh.

Bên này Lê Trường Quân cũng hạ lệnh quân mình xông lên nghênh chiến.

Hai quân lao vào nhau, vó ngựa xông tới bụi tung bay mù mịt, tiếng la hét, đao kiếm lao vào nhau vang lên những âm thanh chát chúa.

Nhưng Lê Trường Quân có sự chuẩn bị từ trước, nên thời điểm hai quân giao chiến, bên Minh Quốc nhanh chóng chiếm được thế cao hơn một chút.

Lê Trường Quân, Trương Đài đều thiện chiến, hai bọn họ mang theo phó tướng ở trong vòng tuyến quân địch thoải mái chém giết...

Lê Trường Quân nheo mắt nhìn hoàng đế Đàm Quốc, tay nâng lên cung tên.

"Bắt giặc phải bắt vua trước, đạo lý này ai cũng hiểu rõ."

"Vút..."

Liên tiếp ba mũi tên bắn tới hoàng đế Đàm Quốc.

Hoàng đế Đàm Quốc cũng không phải kẻ ăn chay, hắn hoàn hảo né tránh mấy mũi tên này, đồng thời cũng đáp trả lại cho Lê Trường Quân mấy mũi tên khác.

Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ đến, động tác Lê Trường Quân làm ra chỉ là giả để khiêu khích hắn mà thôi, khi hắn giơ cung tên lên, tập trung bắn tên tới Lê Trường Quân thì Đoàn Lan Khuê vẫn luôn tỏ ra vô hại ở bên này lại nhẹ nhàng bắn đến mấy kim châm tẩm thuốc.

"Ưm..."

Hoàng đế Đàm Quốc phản ứng rất nhanh, có thể tránh đi mấy kim châm liền nhưng do bị bất ngờ, nên hắn vẫn trúng một châm, mà Đoàn Lan Khuê cũng chỉ cần có thế là đủ.

Hoàng đế Đàm Quốc trúng chiêu lập tức có thái y theo sát chăm sóc cho hắn.

Lúc này Tam hoàng tử Hán Văn Ung tiếp nhận việc chỉ huy quân.

Hán Văn Ung tự tin ngẩng cao đầu bắn lên pháo hiệu.

"Bùm... Bùm... Bùm..."

Pháo hiệu bắn lên ba dải ánh sáng, bên Đàm Quốc một chiếc xe ngựa đỏ từ từ xuất hiện ở vị trí trung tâm, nắp xe từ từ mở ra, một nữ tử tung người nhảy lên, xung quanh binh lính tạo thành một vòng tròn bảo vệ chặt chẽ.

"Bọn chúng lần này là dốc toàn bộ vốn liếng, ngay cả thánh nữ cũng mang tới đây rồi!"

Đoàn Lan Khuê nhìn nữ tử xinh đẹp mỹ miều, yểu điệu ở xa, thấy nàng ta đang bắt đầu nhảy múa một vũ điệu gì đó.

Xung quanh gió lạnh thổi lên, có tiếng côn trùng ù ù bay đến.

"Là vạn cổ trùng..."

Trương Đài hốt hoảng hô lớn.

"Vạn cổ trùng..."

Đoàn Lan Khuê cảm thấy cổ mẫu trong người mình bắt đầu không an phận.

Biết được tính nghiêm trọng của đòn tấn công này, Lê Trường Quân lập tức cho đánh trống lui quân, nhưng tốc độ của những cổ trùng kia lao đến rất nhanh.

Quân lính Minh Quốc bị cổ trùng tấn công ngã xuống chồng chất lên nhau, tình hình vô cùng nguy cấp.

"Đây là vạn cổ trùng, ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó, Cưu Vương gia..."

Hán Văn Ung đắc ý cười lớn.

Đằng sau hắn thánh nữ kia vẫn đang nhảy múa, trên khoé môi đặt một ống sáo nhỏ đang liên tục phát ra âm thanh điều khiển những cổ trùng kia tấn công Minh Quốc.

Đoàn Lan Khuê khẽ nhíu mày, khi những cổ trùng kia lao đến nàng lập tức tung ra một loại bột trắng.

Cổ trùng trúng phải bột trắng lập tức chết rụng xuống. Nhưng tiếc rằng bột này số lượng quá ít...

Lê Trường Quân cũng đang chăm chú nhìn thánh nữ kia, hắn tung người lên cao, vận lên nội lực đánh ra một chưởng thật mạnh, thổi tung những cổ trùng kia nát bét.

Số lượng cổ trùng quá nhiều, sức người lại có hạn, Lê Trường Quân cắn chặt răng, tụ thêm một lần nội lực nữa đánh ra, tranh thủ thời gian cho quân mình rút xuống.

Đoàn Lan Khuê siết chặt nắm tay gọi ra cổ mẫu của mình, cắn ngón tay nhỏ máu vào miệng nó, sau đó lại lấy ra một lọ thuốc dốc toàn bộ cho cổ mẫu uống, nhỏ giọng mà nói.

"Lần này phải trông cậy tất cả vào ngươi rồi..."

Cổ mẫu hấp thu máu của nàng và thuốc kia bắt đầu lớn dần, nó cứ lớn như vậy, khi kích thước đạt cực đại bằng một con đại bàng lớn sải rộng cánh bay lên cao, trong miệng phát ra một loại sóng âm kỳ quái.

"Ù... ù... ù..."

Đoàn Lan Khuê sắc mặt có chút tái đi, bắt đầu niệm một loại chú ngữ điều khiển cổ mẫu.

Sóng âm của cổ mẫu nhanh chóng đánh cho đàn cổ trùng kia chết rơi lả tả như mưa.

Thánh nữ bên Đàm Quốc sắc mặt hoang mang, hoảng hốt ra sức làm phép, khoé môi dần dần chảy ra máu đỏ.

"Sao có thể chứ..."

"Phụt..."

Cuối cùng nàng ta vẫn là không thể trụ lại được phun ra một ngụm máu tươi mà ngất xuống.

Mất đi sự điều khiển của thánh nữ vạn cổ như phát điên, bọn chúng điên cuồng cắn xe nhau, cắn xe những gì ở xung quanh chúng nó.

Đoàn Lan Khuê cả người đầm đìa ướt đẫm mồ hôi, khoé môi cũng trào ra máu tươi, ánh mắt dần mờ đi, miệng cũng không còn sức để tiếp tục niệm chú ngữ nữa.

Cổ mẫu hấp thu máu của nàng và thuốc trợ lực nên sức chiến đấu đạt đỉnh cao, nhưng thời gian lại ngắn, khi thánh nữ của Đàm Quốc ngã xuống, Đoàn Lan Khuê cũng vì cố tình kích phát tiềm lực cực hạn của cổ mẫu mà bị phản phệ nội thương, cổ mẫu cũng từ từ suy yếu đi, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ bay trở về trong ngực Đoàn Lan Khuê rơi vào trạng thái ngủ đông.

Bên kia quân Đàm Quốc bị vạn cổ cắn xé thiệt hại mất đến hai phần ba quân số, có thể nói là lần này Hán Văn Ung chính là tự vác đá đập chân mình.

Hoàng đế Đàm Quốc bị sự tình trước mắt làm cho tức hộc máu, át chủ bài thánh nữ cũng mất rồi, hắn cũng không còn nghĩ đến đánh đấm chiếm đoạt gì nữa liền cho đánh trống muốn thu quân trở về.

Bên này Lê Trường Quân thấy Đàm Quốc thu quân, nhìn thấy quân mình cũng bị tử thương vô số hắn cũng không ham chiến, hắn chỉ chờ Đàm Quốc thu quân cũng sẽ thu quân trở về.

Nhưng hai quân còn chưa kịp rút thì sự tình khác lại xuất hiện, Yến Quốc tấn công đến nhân lúc cháy nhà muốn hôi của.

Bọn chúng thổi Tù Và điên cuồng, bắn đến bên này chỗ những xác chết của binh lính hai quân Đàm Quốc và Minh Quốc những túi bột màu đỏ.

Đoàn Lan Khuê mệt mỏi vô cùng muốn nhắm mắt lịm đi, nhưng khi nhìn thấy những túi bột kia của Yến Quốc bắn tới bên này ánh mắt hơi co lại, cố gắng thanh tỉnh tâm trí...

"Không được..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.