15
Tiêu Đình Hòa an bài cho Tiêu lão phu nhân xong rồi đưa ta ra khỏi Khôn Ninh cung.
Y dừng trước lại trước mặt ta, nhìn ta từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"
Ta vuốt váy, lắc đầu.
Y nhìn ta thật sâu, bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt ta.
“Tướng quân, ta...…”
“Nêu di chuyển nữa thì ta sẽ đánh gãy chân nàng." Y nói.
Ta không dám động đậy, y vén váy ta lên một chút, liền nhìn thấy ống quần bị cháy và mắt cá chân của ta bị bỏng.
Vụ cháy vừa rồi quá lên, ta chạy không thoát nên bị bongt.
“Cái này gọi là không bị thương? Không đau sao?”
“Đau!" Ta nói xong, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, chóp mũi chua xót, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, xấu hổ vô cùng, vội vàng dùng tay áo lau, "Còn, còn tốt, không có đau.”
Y đứng dậy nhìn ta, thở dài thườn thượt.
“Có thể đi được không?" Y hỏi ta.
Ta gật đầu, đi theo sau y, vừa mới đi được hai bước đã đau đến rít lên một tiếng, y quay đầu nhìn ta, hỏi: "Ta ôm nàng được không?"
Ta kinh ngạc nhìn y, không đợi trả lời, y đã nói: "Ta không cần hỏi nàng.”
Ngay sau đó, y liền ôm ngang lấy ta.
Xung quanh chúng ta có rất nhiều người, Tiêu Đình Hòa cũng mặc kệ, trực tiếp đi đến Thái y viện, cũng không nói thêm lời nào, đặt ta xuống rồi rời đi.
Vết thương được xử lý xong, ta định tự mình trở về, không ngờ thái y lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-xung-hi-cua-tuong-quan/3122776/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.