Chương trước
Chương sau
“Ba, chuyện này là sao? Ba mau cứu con ra đi, bọn chúng cứ cách một hồi lại đánh con một trận. Ba ơi!”

Cách một cái bàn, Tiền Phong khóc lóc kể lể với cha mình.

“Con trai à, đến bây giờ con còn không biết mình chọc phải ai à?”

Cha của Tiền Phong, thị trưởng Tiền Vĩnh Kiện, chỉ có thể đau lòng với con trai mình.

“Người nào? Không phải chỉ là vợ một thằng lính thôi sao? Ba à, ba nói với lãnh đạo ở trên, ém nhẹm chuyện này đi.” Tiền Phong biết như vậy sẽ có chút rắc rối.

“Trời ơi, cái tên Chu Bảo Cương đó là tâm phúc của quân khu trưởng, anh hùng chiến tranh, dẫn dắt không biết bao nhiêu thuộc hạ là lính đặc chủng, ngay cả cục công an của chúng ta cũng có không ít người từng là thủ hạ của hắn. Ba đến cục công an nhờ giúp đỡ, vừa mở miệng thì người ta đã nói rằng chuyện này mọi người đều biết, ai ra tay giúp thì người đó khỏi cần ở trong cục nữa.”

Tiền Vĩnh Kiện đã sống đến chừng này tuổi rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị lạnh nhạt như vậy.

“Vậy chúng ta đút tiền, đút tiền lên trên!” Tiền Phong cuống cuồng.

“Con trai ngốc của ba, tiền của con có thể nhiều hơn của ả Chung Linh sao? Không sai, chính là con nhỏ mà con bắt đấy. Cô ta chính là người có tiền nhất trong tỉnh này, ngay cả tỉnh trưởng cũng phải chủ động bắt tay với cô ta, quan hệ với bên trên còn vững vàng hơn chúng ta nữa.”

Trong thời gian ngắn, tóc của ông lão đã chuyển trắng, chẳng biết là thằng con trai này của ông còn có thể giữ được mạng không nữa.

“Vậy.......... vậy chúng ta hòa giải với họ. Chỉ cần họ không truy cứu, cần bao nhiêu tiền, muốn con làm gì cũng được. Ba, ba đi cầu xin họ đi, nếu như bọn họ mà không tha cho con thì không biết con sẽ bị giam mấy năm nữa.”

Trong giây lát này Tiền Phong đã quýnh quáng cả lên, mồ hôi, nước mắt thi nhau chảy xuống. Hắn ta chưa từng nghĩ sự tình lại trở nên nghiêm trọng thế này.

“Làm sao hòa giải? Người ta bị gãy xương, hơn nữa còn bị Trụ Tử đá một cước đến xảy cả thai nữa. Tất cả chuyện này đều tính lên đầu con hết!”

Nói đến đây, Tiền Vĩnh Kiện cũng cực kỳ đau lòng,

“Con có biết bây giờ ba cũng bị đình chức rồi, ba cũng xong rồi. Con trai à, chúng ta thật sự xong rồi, ba chỉ cầu là có thể giữ được mạng của con thôi. Tên Chu Bảo Cương đó là có khả năng tác động rất lớn đến những người ở bên trên, ba thật sự là không lại hắn ta.”

“Sao lại như vậy?”

Tiền Phong chỉ có thể đau đớn giật tóc.

....

Chu Bảo Cương đang bưng một bát mì, là từ nhà nấu rồi mang đến, bên trên mì còn có một quả trứng gà.

“Nào, Tiểu Linh, ăn một chút đi!”

Chu Bảo Cương nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Chung Linh mà đứt từng đoạn ruột. Anh thà để bản thân mình bị thương thì lòng anh còn dễ chịu hơn thế này nhiều.

“Anh, anh ơi, con của chúng ta, em cảm thấy lần này nhất định là con gái, một bé gái giống em. Anh có thích không? Không phải anh đã từng nói rằng anh thích có một cô con gái giống em sao?”

Trong mắt Chung Linh ngập tràn bi thương. Cô chậm rãi nói với chồng mình những ảo tưởng trong lòng, đây đều là những suy nghĩ luôn luẩn quẫn trong lòng cô.

Chu Bảo Cương cảm thấy mũi mình cay xè, mắt anh như đang có thứ gì đó ứa ra. Anh đặt tô mì xuống bàn, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau một hồi lâu anh mới ngồi xuống mép giường, ôm lấy vợ mình vào lòng. Chung Linh cũng dang tay ôm lấy anh. Cô cảm thấy vòng tay xiết chặt của anh như muốn chôn cô vào ngực anh luôn vậy, cô cũng ra sức ôm lấy anh thật chặt, thật chặt. Hai người cảm nhận lấy sự an ủi, vỗ về từ đối phương.

Đối với Chu Bảo Cương mà nói, anh không chỉ là mất đi một đứa con, mà quan trọng nhất là suýt chút nữa thì anh đã mất luôn Chung Linh. Chung Linh của anh! Có lẽ vào lúc cô bị bắt cóc, anh mới thật sự hiểu rõ rằng rốt cục Chung Linh đối với anh có ý nghĩa như thế nào. Nhìn thấy cô đau lòng đến nhường này, quả thật là so với việc chém anh một nhát còn khó chịu gấp vạn lần. Đau đến nghẹt thở.

...

Gần đến trưa thì Lý Tiểu Vân đến, nhìn thấy Chung Linh đang nằm ngủ trên giường, còn có Hàn Minh Minh ngồi ở cạnh giường bầu bạn.

“Sao rồi?”

Lý Tiểu Vân nhỏ giọng hỏi Hàn Minh Minh. Hai người từ trước đã gặp qua.

“Không ngủ được gì cả. Ngoại trừ mì do chính tay đội trưởng nấu ra, chị ấy hoàn toàn chẳng nuốt được thứ gì. Hồi nãy chị ấy mới khóc xong một trận. Chị cũng biết vợ chồng chị ấy thích trẻ con đến nhường nào mà.”

Hàn Minh Minh không nhìn Lý Tiểu Vân, giọng phản phất như là đang nói cho chính mình nghe.

“Lăng Vân đâu rồi? Không sao chứ? Chị nghe nói thằng bé cũng nhìn thấy Chung Linh bị bắt đi.”

Lý Tiểu Vân khá lo lắng cho tình hình của Chu Lăng Vân, không biết là thằng bé chịu nổi sự việc này hay không nữa. Đối với cả nhà Chung Linh mà nói, đây chắc chắn là một tai họa khủng khiếp.

“Cũng ổn, chỉ là nhớ mẹ thôi. Nhã Tĩnh đang chăm sóc thằng bé. Nó nghe nói mẹ mình bị thương, cứ một mực la hét đòi báo thù cho mẹ. Chị đừng quá lo lắng.”

Hàn Minh Minh và Chung Linh là bạn tốt, quan hệ giữa Lý Tiểu Vân và Chung Linh cũng rất thân thiết, vì thế mỗi lần hai người gặp nhau cũng không cảm thấy xa cách.

“Vậy còn.... Chu đội trưởng? Anh ấy vẫn khỏe chứ?”

Lý Tiểu Vân cũng rất lo lắng cho người anh rể này. Nếu như bây giờ mà anh không thể chịu đựng nỗi cú sốc này, không thể kiểm soát được tâm tình của mình thì Chung Linh phải làm sao đây?

“Sao mà tốt được chứ?”

Mấy ngày nay Chu Bảo Cương nghiêm khắc đến bức chết được người.

“Vậy cái tên kia thì sao?”

“Phải thế nào thì thế đấy thôi. Tiếc là hắn ta đã tiêu hủy được không ít đống thuốc lắc kia, nhưng mà cho dù như thế thì cuộc đời này của hắn cũng chẳng mong được yên ổn nữa đâu.”

Lý Tiểu Vân tuy rằng không nói rõ ra nhưng Hàn Minh Minh hiểu ra hàm ý trong câu nói của cô, khẽ mỉm cười.

“Xin hỏi cô Chung Linh ở phòng này phải không?”

Đứng ngoài cửa là một phụ nữ trung niên, vẻ ngoài được chăm sóc rất tốt, trên người là một bộ đồ màu xám tro.

Chung Linh cũng đã tỉnh lại, nghe có người tìm mình, cô cảm thấy rất kỳ lạ, cô đâu có quen biết người phụ nữ này.

“Tôi là Chung Linh, dì là?”

Biết mình đã tìm được đúng người, người phụ nữ đó vội vàng chạy đến quỳ xuống bên giường của Chung Linh.

“Tôi là mẹ của Tiền Phong, tôi van xin cô, cô tha cho nó đi, tôi van xin cô.Chỉ cần cô nương tay cho nó, cô muốn gì cũng được, chỉ cần cô nói, tôi đền mạng cho cô.”

Nghe bà ta nói như vậy Chung Linh cũng hiểu được, làm mẹ thật không dễ dàng, Chung Linh rất cảm động. Nhưng mà đứa bé của cô thì sao? Có ai cho cô một cơ hội thế này chưa?

“Bà nên về đi!”

Lý Tiểu Vân và Hàn Minh Minh vội vàng kéo bà ta ra, nhưng người phụ nữ này chẳng biết lấy từ đâu ra nhiều sức lực thế này, ra sức giãy khỏi sự khống chế của hai cô, sau đó bà ta lại phủ phục xuống.

“Tôi xin cô mà, tôi chỉ có một đứa con trai thôi, tôi cầu xin cô, tôi dập đầu lạy cô.”

Chung Linh thấy họ không còn cách nào khác nên mới đến cầu cạnh cô thế này. Chung Linh nhìn người mẹ kia, nhất thời không biết nên làm sao cho tốt.

“Tôi sẽ không làm gì hết, nhưng con của dì phải chịu hình phạt như thế nào thì tòa án sẽ công bằng mà xử lý. Dì đi đi!”

Chung Linh không thể nhượng bộ thêm được nữa.

..,

Nửa đêm, Chung Linh giật mình tỉnh giấc khỏi một cơn mơ, nhưng cô không muốn mở mắt ra.

“Sao rồi? Gặp ác mộng à?”

Chu Bảo Cương vội vàng đến bên cô. Chung Linh nhìn thấy chồng mình, mỉm cười với anh.

“Anh, kiếp này em có thể ở cùng với anh, còn sinh được một đứa con đáng yêu như thế, đáng ra em không nên quá tham lam nữa.”

Chung Linh đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy rất nhiều chuyện, mơ thấy đủ loại chuyện của kiếp trước, thấy tất tẩn tật mọi thứ ở kiếp này. Kiếp này cô cùng với chồng mình luôn có nhau trong hoạn nạn, con trai thì đáng yêu, sự nghiệp cũng thành, tất cả đều hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ, chỉ trừ sự việc lần này. Nghĩ đến đây. Chung Linh ẩn nhẫn nhíu mày, mất đi đứa con này là chuyện làm cô nuối tiếc nhất trong kiếp này.

“Đừng nghĩ nữa nhé, em đã ăn hết không biết bao bữa mì rồi, ngày mai anh làm món khác cho em ăn, nhé?”

Mấy bữa nay Chung Linh chẳng thể nuốt trôi được thứ gì, chỉ có mì do chính tay Chu Bảo Cương nấu thì cô mới ăn được.

“Anh đừng làm nữa, anh bận rộn thế này, đừng lo lắng cho em nữa.”

Hiện tại Chu Bảo Cương rất bận, Chung Linh không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của anh.

“Em cứ như thế, anh muốn chăm sóc cho em, chính vào lúc này em mới cần anh nhất.”

Chu Bảo Cương càng cảm thấy đau lòng. Từ trước khi tùy quân, chuyện gì Chung Linh cũng phải tự mình gánh vác, làm một người đàn ông mà để cho người phụ nữ của mình phải chịu đựng tất cả, còn mình thì vô lực giúp đỡ, anh cảm thấy rất thất vọng và hổ thẹn. Lần này, Chung Linh ở bên cạnh anh, anh muốn đền bù lại cho cô thật nhiều, để cho cô biết rằng anh luôn ở bên cạnh cô, anh là chỗ dựa của cô.

Tiền Phong bị kết án hơn 20 năm tù giam, gia tài bị tịch thu, cha của hắn ta cũng chính thức bị cách chức. Sau này Chung Linh nghe Lý Tiểu Vân nói, giải quyết chuyện của Tiền Phong vốn không cần đến cô ấy nhúng tay vào, là Chu Bảo Cương một mình giải quyết hết. Cha của Tiền Phong cũng rất cố gắng chạy vạy, nhưng chẳng ai dám giúp đỡ ông ta. Lý Tiểu Vân đã từng lén hỏi Chung Linh, rốt cuộc thì hậu thuẫn của Chu Bảo Cương vững chắc đến mức độ nào? Chung Linh chỉ cười mà không nói, biết những chuyện này để làm gì kia chứ!

Cũng có thể vì để an ủi Chung Linh, bù đắp cho nỗi đau mất con của cô mà Chu Bảo Cương đã chủ động viết thư cho cha mẹ Chung Linh, nêu ra việc muốn rước Nữu Nữu về nuôi dưỡng. Hơn nữa, anh cũng không giấu giếm chuyện Chung Linh gặp nạn mà mất đi đứa con còn chưa tượng hình. Cho đến tận khi Chu bảo Cương phái người đón mẹ cô và Nữu Nữu đến thì Chung Linh mới biết, anh vì cô mà đón mẹ cô và Nữu Nữu đến đây, hơn nữa, anh còn nêu ra chuyện giữ Nữu Nữu lại để tự mình nuôi dưỡng.

“Hay là không cần nữa, mỗi năm cho em gặp Nữu Nữu một lần là em đã mãn nguyện lắm rồi.”

Chung Linh làm sao có thể nhẫn tâm để con cái phải xa rời cha mẹ ruột của mình chứ?

“Thật ra...... mẹ vẫn cứ luôn sợ con lo lắng nên chưa nói cho con biết, anh trai và chị dâu của con đã ly hôn rồi.”

Mẹ của Chung Linh biết trong lòng con gái bà đang nghĩ những gì, bà nửa muốn nói lại không, cuối cùng cũng là nói ra hết mọi chuyện.

Chung Linh nghe mẹ nói thế cũng kinh hãi, cô nhìn bé Nữu Nữu đáng thương, con bé thật nhỏ bé và lặng lẽ, Chung Linh vô cùng thương tâm.

“Đến đây đi, Nữu Nữu, đến ở nhà cô. Từ nay về sau con ở với cô, được không hả? Chỗ này chính là nhà của con.”

Chung Linh nhìn thấy Nữu Nữu cứ như nhìn thấy đứa con mà cô đã mất đi vậy, nếu như đứa bé đó có thể chào đời chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp giống như Nữu Nữu chứ?

“Anh trai và chị con cứ suốt ngày cãi vả. Hơn nữa, lần trước, người phụ nữ đó....”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe tiếp những chuyện bẩn thỉu của bọn họ, sau này mẹ cũng đừng nói với con nữa.”

Chung Linh nghĩ, chắc là lần này chị dâu đã nghĩ thông suốt rồi, thôi thì đây chắc là số mệnh vậy, con người không thể nào thay đổi được, bản thân cô sao cứ phải tham dự vào cuộc sống của người khác chứ? Chỉ là tội cho Nữu Nữu.

Nhiều năm sau này, khi Nữu Nữu đã là một cô gái trưởng thành, cô và người nhà Chung Linh về quê thăm ông bà nội. Nữu Nữu trở thành một luật sư khôn khéo, làm cố vấn pháp luật trong công ty của Chung Linh, hơn nữa còn là cánh tay mặt của cô mình. Khi Chung Linh làm lễ mừng thọ cho mẹ, Nữu Nữu một tay thu xếp tất cả. Người sau này trở thành mẹ kế của Nữu Nữu là Vương Hải Anh, ả tự cho mình là chị dâu của Chung Linh, nhìn thấy Nữu Nữu khoác trên người bộ trang phục hàng hiệu, dây chuyền kim cương, khuyên tai bằng đá quý, còn con trai mình thì lại mặc những bộ đồ tầm thường, còn vì một đôi giày thể thao 300 đồng mà suốt ngày nhầy nhưa quấy đòi ả.

“Anh đi nói với Chung Linh, nói là Đại Bảo nhà chúng ta sắp lên cao trung rồi, kêu cô ta chu cấp học phí cho con.”

Mấy năm nay Vương Hải Anh đã chịu quá đủ rồi, tại sao mà cùng là con của Chung Cánh mà một đứa thì có thể ăn sang mặc quý, đi xe Mercedes Benz, còn một đứa thì chỉ có thể mặc hàng chợ!

“Nữu Nữu từ nhỏ đã theo Tiểu Linh, Tiểu Linh cũng đã coi con bé như con mình, cô bảo tôi nói làm sao? Hơn nữa, nó cũng chẳng ưa gì cô, cô không biết hay sao?”

Sau nhiều năm, Chung Cánh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn không biết tại sao lúc đầu mình lại cố chấp đến như thế. Hiện tại, ngay đến con trai mình ở bên ngoài cũng chẳng thể ngẩng đầu lên nổi, về đến nhà còn oán cha trách mẹ. Nữu Nữu cũng chẳng thèm để ý gì đến người cha như hắn.

Còn Chung Linh thì một xu cũng chẳng cho cái gia đình ba người này, nguyên nhân chủ yếu chính là vì lúc đó anh trai đối với Nữu Nữu chẳng thèm ngó ngàng. Đối với gia đình này, Chung Linh là mắt không thấy thì tâm chẳng phiền.

Sau khi bị thương, Chung Linh không làm giáo viên nữa. Điều bất ngờ nhất chính là, sau sự kiện đó, bạn nhỏ Chu Lăng Vân trở thành một đứa bé rất ngoan ngoãn. Thằng bé nghĩ rằng chính tại vì mình không có khả năng bảo vệ mẹ, nên mẹ nó mới bị bắt đi. Với cách nghĩ như vậy, một cách vô thức cũng thúc đẩy thằng bé chọn lựa con đường quân đội. Đương nhiên, đến lúc bọn nó đi lính thì đã không còn giống thời của ba nữa nó rồi. Chu Lăng Vân và Vương Hạo Đình đều vào học trường quân đội.

Con gái của Lý Tiểu Vân là Cao Viễn, từ lúc lên cao trung (1) và gặp được Chu Lăng Vân là con bé đã luôn ghi nhớ trong lòng, sau đó thì yêu thầm Chu Lăng Vân đến tận tám năm trời. Về sau, sau khi đã cố gắng vượt qua mọi khó khăn gian khổ, thậm chí còn dùng đến cái chết để đe dọa, cuối cùng thì cô cũng nhận được sự chấp nhận của Chu Lăng Vân, bước chân vào Chu gia.

Đến khi Chu Bảo Cương nghỉ hưu thì đã lên đến cấp bậc thượng tướng, nếu như anh mất thì đến cả bậc lãnh đạo quốc gia cũng phải gửi vòng hoa phúng viếng. Chung Linh cũng sống một cuộc sống rất bình dị.

Vào lúc Chung Linh hơn 60 tuổi, bệnh nặng phải vào viện, cô nằm trên giường đợi Chu Bảo Cương đến chăm. Tuổi tác của anh cũng đã cao lắm rồi, nhưng mỗi ngày anh đều vào bầu bạn với vợ. Mỗi lần vào đều ở cả ngày.

“Sao anh lại vào rồi? Không phải nói là đau vai à?”

Năm tháng đã để lại dấu tích trên cơ thể Chung Linh, vẻ xinh đẹp trẻ trung đã đi mất nhưng nét tao nhã vẫn còn đây.

“Không an tâm. Em xem anh làm gì cho em nè!”

Thân hình của Chu Bảo Cương cũng không còn cường tráng nữa, nhưng vẫn là cái dáng đứng thẳng tắp và cao ngất ấy.

Mở bình giữ nhiệt ra, là mì sợi! Chắc chắn là anh làm! Đã lâu lắm rồi Chung Linh không được ăn mì do anh làm. Từ sau lần xảy thai cô không muốn ăn mì do Chu Bảo Cương nấu nữa. Vẫn là cái mùi vị ấy, Chung Linh cảm thấy mũi mình lại cay cay.

Bên trong của một dãy biệt thự cao cấp, trong ngoài đều được canh gác nghiêm ngặt, căn phòng phía bên trong được trang trí vô cùng ấm áp. Cao Viễn đang ngồi trên sofa đan áo len, một lát sau một người đàn ông quân hàm trung tá bước vào, anh ta trông cực kỳ giống Chu Bảo Cương, đúng là cha con!

“Ba đâu?” Chu Lăng Văn vừa gỡ nút áo vừa hỏi vợ.

“Đang chuẩn bị cơm tối cho mẹ, ba nói tối nay cho chúng ta ăn bánh crepe đó.”

Cao Viễn nhìn chồng với ánh mắt sùng bái, đúng là đẹp trai đến trái lẽ trời luôn mà!

“Sao em không đi giúp ba một tay?” Anh vừa nói vừa đưa áo cho bảo mẫu.

“Ba không cho, anh không thấy mẹ cũng phải ngồi một bên nhìn thôi sao?”

Cao Viễn cũng rất hâm mộ đôi vợ chồng già này.

“Anh đi xem xem.”

Chu Lăng Vân hơi lo lắng. Từ sau khi ba nghỉ hưu là ông đặc biệt quấn lấy mẹ, có lúc còn rất tùy hứng, nếu không phải đưa mẹ đi du lịch thì cũng là đưa mẹ về thăm quê cũ.

Mấy đứa con đang chơi súng đồ chơi trong vườn, nhìn là có thể tưởng tượng đến hai chiến sĩ tương lai.

“Ba nó à, em có phải là không còn xinh đẹp rồi không hả?”

Chung Linh biết mình thật sự đã già rồi. Hiện tại, từng giây từng phút cô đều cảm thấy đời này của cô rất đáng giá.

“Ừm, không phải em muốn để anh lớn tuổi thế này rồi mà còn đánh nhau vì em đó chứ?” Chu Bảo Cương vừa cười vừa nói. Nghe anh nói như vậy, Chung Linh cũng bật cười.

“Kiếp này được cùng anh sống đến già thật tốt quá. Ba nó à, anh đồng ý với em một chuyện có được không?” Chung Linh nhè nhàng nói.

“Em nói đi, anh nhất định sẽ đồng ý.” Hiện giờ Chu Bảo Cương cảm thấy người bạn đời này còn quan trọng hơn cả con, cháu của mình.

“Kiếp này em đã vì anh mà hy sinh rất nhiều thứ, trước nay em chưa bao giờ hối hận qua một lần. Không phải ai cũng có thể sống đến trăm tuổi với người mình yêu thương đâu, anh nhất định phải đồng ý với em.”

Chung Linh nắm lấy bàn tay của Chu Bảo Cương, tay của anh vẫn còn ấm áp và rắn chắc như cũ, chỉ là trên da đã xuất hiện những đốm đồi mồi.

“Em nói đi, chuyện gì anh cũng đồng ý.”

Lúc trẻ Chu Bảo Cương trên người mang nhiệm vụ, thân bất do kỷ, bây giờ điều quan trọng nhất chính là người vợ này.

“Anh nhất định phải chết sau em, nếu như anh mà chết trước em, vứt em lại một mình, em sẽ không thể nào chịu đựng nổi.”

Chung Linh ngẩng đầu nhìn Chu Bảo Cương.

“Được, anh đồng ý.”

Giọng của Chu Bảo Cương đã nghèn nghẹn.

“Nếu như em chết trước rồi, anh đem em đi hỏa táng, mua một hủ tro cốt lớn. Chờ đến khi anh cũng chết rồi, chúng ta sẽ hợp táng cùng một chỗ. Như vậy thì chết cũng ở cùng với nhau!”

Chung Linh biết con người đều phải chết, đây là nguyện vọng của cô.

“Được, chúng ta có chết cũng ở chung một chỗ. Như vậy rất tốt.”

Chu Bảo Cương cũng có mong muốn như vậy. Đã già rồi, cũng phải suy nghĩ đến chuyện này.

“Có hay không khi em chết trước rồi anh lại tìm người khác hả? Em không muốn ba người ở chung một chỗ đâu nha, như vậy chen chúc lắm.”

Chung Linh tuổi dù đã lớn nhưng tính ghen tuông vẫn chẳng giảm đi chút nào.

“Em yên tâm, Chu Bảo Cương chỉ có thể là của Chung Linh thôi.”

Nghe Chu Bảo Cương nói như thế, Chung Linh mới mãn nguyện mỉm cười.

(1) Trong raw là sơ trung – tức cấp 2 ở VN, nhưng khi đọc ngoại truyện của Chu Lăng Vân mình thấy không logic nên đổi thành cao trung – tức cấp 3.

~ Hoàn chính văn ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.