Hiền thôi đi. Đủ chưa?.... Còn con Tú, mày mà mở miệng một câu nữa là tao bẻ hết hàm răng của mày, vợ tao làm gì cũng không đến lượt mày nói.
Mẹ chồng tôi chửi cái gì mà tôi không nghe rõ, chỉ vì tiếng quát của Tuấn quá lớn, nó lấn át mọi thứ lúc này.. Lần đầu tiên, Tuấn nạt tôi như vậy.
Tôi hơi sững người..
_ Tuấn đưa con Hiền về đi.. Đi đi..
_ Tụi con về trước.
Tuấn nói xong kéo tay tôi, lôi ra ngoài, lực kéo rất mạnh, khiến cổ tay tôi đau tấy.
Tôi hất ra:
_ Buông ra, em tự đi.
Chúng tôi không ai nói với ai một lời từ bệnh viện cho đến nhà.
Không gian thật nặng nề.
Vào nhà, Tuấn quăng chiếc điện thoại lên bàn:
_ Em giải thích về tấm hình này cho anh?
Tôi ngạc nhiên cầm điện thoại lên xem, ngày gì thế này mà ai cũng bắt tôi giải thích. Hết Vinh rồi đến Tuấn.
Ơ, bức hình.. Bức hình này là sao?
Đây chẳng phải là tôi và Vinh lúc nãy sao? Cậu ấy đang tháo mũ cho tôi, nhưng do góc chụp, nhìn như chúng tôi đang hôn nhau.
Nhưng sao Tuấn lại có bức ảnh này?
Ai đã gửi cho anh ấy?
Ai đã theo dõi tôi?
_ Anh đang chờ em giải thích đấy Hiền!
_ Tuấn, anh không tin em sao?
Tuấn lớn tiếng:
_ anh nói là em giải thích cho anh, em và hắn đang làm gì?
_ Vinh chỉ tháo mũ giúp em thôi, anh cũng thấy tay cậu ấy mà.
_ Tháo mũ.. Hừm.. Thân đến mức đó à? Tại sao em không tự tháo mà phải nhờ đến anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-thoi-hien-dai/187234/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.