Sức khoẻ Tuấn hồi phục, bác sĩ cho anh xuất viện và hẹn một tháng sau tái khám lại. Tôi đưa anh về nhà xong định bụng đến chiều sẽ bắt xe về quê với Bi, bỏ thằng nhỏ bữa giờ, nhớ lắm rồi, cũng nhờ bây giờ hiện đại, hôm nào tôi với Tuấn cũng gọi về thấy mặt, nên cũng đỡ phần nào.
- - Anh coi nghỉ ngơi đi, em xuống nấu ít thức ăn rồi em về với con.. Hôm nào em đưa con lên thăm anh.
Tôi vừa bước đi thì Tuấn từ sau ôm tôi lại, cằm anh đặt lên vai tôi, tay anh siết lấy bụng, hôn nhẹ lên má tôi một cái như cơn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng sau cơn bão táp..
Tôi hỏi:
- - Sao vậy anh?
- - Cho anh ôm một lúc, cho anh tìm lại hơi ấm ngày xưa.. Hiền, anh đã rất nhớ em..nhớ nhiều lắm, em biết không?
Tôi để yên, ngoan ngoãn trong lòng anh.. Hạnh phúc này dẫu cũng trải qua nhiều nước mắt lẫn tháng ngày ly biệt, nhưng cơn mưa nào mà không dứt, đau khổ nào mà không vượt qua, chỉ là ta có vững vàng trước những cám dỗ, để hôm nay vững bước cùng người thương.
Tay Tuấn nhích lên một chút, lướt nhẹ một chút, từ bụng đi ngược lên trên, đến khi chạm vào đồi núi nép mình sau lớp áo, bắt đầu xoa nắn rồi bóp nhẹ, từng luồng khí thở nóng hổi của anh phả vào tai tôi, nóng hừng hực, chiếc lưỡi kia thật đáng ghét, quét một đường dài lên mang tai tôi khiến tôi bất chợt rùng mình, thở dốc, từ khi nào tay Tuấn đã len lỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-thoi-hien-dai/1477959/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.