Lễ tang của Tiết Mạc được tổ chức vào một tuần sau đó.
Đứng ở trong một góc khuất của phòng thăm viếng, Chu Châu thiền thẫn thờ dựa lưng vào bức tường lớn với những dải hoa trắng treo đầy ở xung quanh.
Suốt từ những ngày trước đó cho đến thời điểm hiện tại, đã có rất nhiều những họ hàng, người quen đến thăm viếng rồi rời đi. Họ để lại những lời chia buồn, thắp cho ông một nén nhang.
Chu Châu Thiền cũng không quan trọng việc họ có đến hay không, vì thế nên từ đầu đến cuối cô chỉ trưng ra một bộ mặt vô cảm xúc nhưng được mọi người chấp nhận và bỏ qua vì nghĩ rằng cô đang buồn.
Phải, cô đang buồn.
Rất buồn, buồn đến nỗi nước mắt không thể rơi.
Buồn vì phải tham dự đám tang của bố mình những hai lần. Buồn vì bản thân quá vô dụng, biết trước tương lai nhưng không thể làm gì để thay đổi được nó.
Ở một căn phòng thăm viếng khác gần đấy cũng có một gia đình đang tổ chức tang lễ, nhưng kinh phí có vẻ khá hạn hẹp nên gian thờ rất tối giản, chỉ có mấy vòng hoa và một bức di ảnh đặt trên giữa một cái bàn để ở phía trên cùng.
Tuy nhỏ là vậy nhưng khác hoàn toàn với cảnh đông người qua lại nhưng trật tự của lễ tang nhà họ Tiết, một gia đình chỉ có ba người bên đó lại ồn ào đến thê lương.
Bà mẹ ôm lấy bức di ảnh của đứa con trai mà gào khóc, bên cạnh là người con gái và người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-than-men-cua-giang-tam-gia/2728936/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.